Từ đợt giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, hắn ta biết rất rõ võ giả nhân loại này tuyệt đối không thể sánh bằng những nhân loại trước kia gặp được.
Cho dù là công kích linh hồn, hoặc là thi triển Ma Sát Chi Ấn vừa rồi, đều mạnh hơn phe bọn họ rất nhiều.
“Chỉ cần có thể lĩnh ngộ võ học thiên hạ thì có thể tu luyện đắc đạo thôi.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, giọng nói cũng có chút thâm ảo.
Nghe vậy, tên cao thủ Thiên Ma mười cánh kia hơi giật mình, tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn cảm thấy rất có đạo lý.
“Hiện giờ dãy núi Kình Hỏa chính là địa bàn do chúng ta chiếm cứ.” Hắn ta lạnh lẽo nói: “Nếu như ngươi tính ra mặt vì tộc Hỏa Phượng, xin khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác.”
“Nếu không thì không chỉ đắc tội một mình Ma tộc chúng ta, mà còn có tộc Thú Nhân, tộc Man Thạch và Tử tộc!”
Lời này ngụ ý rõ ràng là uy hiếp không chút che giấu.
Nhưng đối với loại uy hiếp này, vẻ mặt Lâm Lăng lại không có chút gợn sóng nào. Lúc trước hắn dám tấn công vào tận Ma Hoàng cung, huống chi là hiện tại đối mặt với những nhân vật nhỏ này.
“Vừa rồi ta đã cho các ngươi cơ hội, nếu các ngươi không muốn lui lại, vậy đều ở lại đi.” Ánh mắt Lâm Lăng hết sức lạnh lùng, trực tiếp mở không gian sủng vật của hệ thống ra.
“Rống!” Chỉ thoáng chốc, từng bóng đen dữ tợn bỗng lao vút đi.
Sát khí màu đen nồng đậm tràn ngập, liếc một cái đã nhận ra đều là Ác Ma vực sâu!
Sau khi trải qua trận đại chiến lần trước với thế lực Thần tộc Thông Thiên Tháp, số lượng quân đoàn Ám Ma này đã giảm bớt một nửa.
Nhưng giờ phút này, muốn đối phó với vài thế lực chủng tộc này cũng hoàn toàn dư dả.
“Đây... Đây là quái vật gì?!” Nhìn hơn hai trăm Ác Ma vực sâu, các võ giả dị tộc ở đây lập tức sợ ngây người.
“Không chừa lại một mống.”
Hắn ra lệnh một tiếng, đông đảo Ác Ma vực sâu đột nhiên rít gào rồi lao ra.
“Giết!”
Một lát sau, trận chiến tranh quy mô nhỏ này mới hoàn toàn kết thúc.
Đội hình quân địch bị tiêu diệt sạch sẽ!