Lữ Thành Thiên tuyệt đối không cho phép năng lực của mình bị chịu sự khiêu khích.
“Lãnh vực chết chóc!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, toàn bộ linh lực của Lữ Thành Thiên bùng nổ, cuồn cuộn sát khí, nháy mắt bao trùm toàn bộ đài chiến đấu.
Kiếm đạo của hắn ta thường lấy việc giết chóc làm chủ. Trên chiến trường phải không ngừng tích lũy ý nghĩ giết người, rồi tăng trưởng kiếm ý của bản thân.
Lối tu luyện này cực kỳ hung tàn, chỉ có không ngừng giết người thì thực lực của hắn mới có thể càng mạnh hơn.
Ô ô ô ——!!
Cùng với sự thi triển của Lãnh Vực chết chóc, toàn bộ đài chiến đấu nháy mắt tràn ngập trong ánh sáng màu đỏ tươi, từng trận gió âm u nổi lên, giống như là quỷ đang gào rít vậy, khiến cho trái tim giật thon thót.
Trận gió rét lạnh đó, mặc dù trong cơ thể Lâm Lăng hiện giờ khí huyết tràn đầy, nhưng giờ phút này ở bên trong một hoàn cảnh như thế cũng cảm thấy vô cùng áp lực, lỗ chân lông toàn thân giống như co lại.
Thậm chí Lâm Lăng phát hiện ra ngọn gió u ám này có thể ảnh hưởng đến tinh thần thị giác khiến chúng hốt hoảng, cảm thấy cột đá quanh mình bò ra vô số con vật quỷ quái.
“Ở trong Lãnh Vực chết chóc của ta, kết cục của ngươi chỉ có một.”
Trong mắt Lữ Thành Thiên lành lạnh kích động, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, vẻ mặt ngạo nghễ lạnh lùng nói: “Đó là, chết!”
Khi nói chuyện, thân thể hắn chậm rãi bay lên cao, hắc kiếm trong tay quanh quẩn một luồng khí màu đỏ tươi. Đó chính là ánh sáng Thật Chí Hóa, tản ra khắp nơi!
“Ta thấy chưa chắc đâu.”
Khóe miệng Lâm Lăng có một tia cười lạnh, Võ Ý Luân Hồi trong nháy mắt được dẫn động, biến thành hai xoáy nước đen trắng, trực tiếp cắn nát những ảo giác loài vật quỷ quái kia.
Cùng lúc đó Lãnh Vực Hắc Ám cũng dẫn động theo.
Oanh!
Thoáng chốc, quanh thân hắn có một luồng ánh sáng kích động, bất ngờ ở bên trong Lãnh Vực chết chóc, chống lại luồng sát khí âm lãnh khiến người ta cảm thấy không ổn kia.
Mắt Luân Hồi.
Lãnh Vực Hắc Ám!?”
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của Lữ Thành Thiên hơi trầm xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo cuối cùng dâng lên một vẻ cứng nhắc.
Dường như hắn ta nghĩ tới điều gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lăng, dò hỏi: “Ngươi có phải tên là Lâm Lăng không?”
Khóe miệng Lâm Lăng hơi cong lên, ra vẻ ngạo nghễ nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, ta đây cũng không biết ngươi là thần thánh phương nào.”
Ngụ ý chính là, đang ý chỉ đối phương chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt.
Nghe được những lời này, Lữ Thành Thiên trước nay luôn cao ngạo vô cùng ngay tức khắc giữa mày dâng lên một mặt xanh mét.
Chợt hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Nghe nói ngươi trẻ tuổi nhất trong thế hệ thanh niên của học viện Thiên Diễn, ta đã sớm muốn cùng ngươi tỉ thí rồi.”
“Hôm nay được gặp mặt quả là ông trời có mắt, đúng lúc cho ngươi trở thành hòn đá kê chân của ta.”
Khi nói chuyện, hắn ta giơ trọng kiếm màu đen trong tay mình lên nhìn thẳng vào Lâm Lăng, tràn ngập một ý vị khiêu khích nồng đậm.
Đá kê chân sao?