Bạch Lân hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Một tháng sau, đế quốc Tinh Vũ sẽ phái quân tiến đến, bọn họ nhất định sẽ cho rằng mình có thể công chiếm lãnh địa Hỗn Loạn nho nhỏ này dễ như trở bàn tay, cho nên tướng lãnh phái ra cũng không phải nhân vật lợi hại gì.”
“Nhân cơ hội này, Lĩnh Chủ đại nhân có thể nhờ người bạn thích khách của ngài ra tay, nửa đường ám sát tướng lãnh của quân địch.”
“Làm vậy không chỉ có thể nhiễu loạn sĩ khí của quân địch, còn có thể kéo dài bước tiến xâm chiếm của chúng, tranh thủ cho chúng ta càng nhiều thời gian chuẩn bị.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, tán thưởng một câu: “Kế hoãn binh này rất không tồi, có thể thực hiện.”
Được Lâm Lăng công nhận, khóe miêng Bạch Lân tràn ngập ý cười, hiển nhiên cũng rất vui sướng.
“Bạch Lân, ngươi không làm quân sư thật sự có chút đáng tiếc.” Lâm Lăng nhìn về phía Bạch Lân, có nhận thức hoàn toàn mới đối với mưu trí của người này.
“Thuộc hạ chỉ tùy tiện suy nghĩ mà thôi, vẫn còn thiếu thốn kinh nghiệm ở phương diện quân sự.” Bạch Lân khiêm tốn mỉm cười và nói.
“Hừm, chuyện kế tiếp giao cho ngươi tiếp quản toàn bộ.” Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn về sắp xếp quân đội chiến sĩ Cuồng tộc thì để đích thân ta xử lý là được.”
“Vâng, nếu như không có việc gì thì thuộc hạ cáo lui trước.”
Bạch Lân ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên nói xong thì không nán lại nữa, hắn ta bắt đầu hành động với hiệu suất cực nhanh.
...
Trong khoảng thời gian kế tiếp, năng lực làm việc của Bạch Lân trong việc xử lý các sự vụ trong lãnh địa cũng dần dần được thể hiện.
Dưới sự kiểm soát chặt chẽ, nhờ vào quan hệ trước kia của bang hội, đợt đá Linh Dương đầu tiên mà các chiến sĩ Cuồng tộc khai thác đã được chở đến vương triều Đại Viêm để tiến hành giao dịch ngầm, đổi lấy số lượng lớn lương thực và trang bị vật tư rồi chuyển về lãnh địa.
Tuy rằng giao dịch ngầm có tỷ lệ đổi ra ít hơn giá thị trường một phần, nhưng ưu điểm là không dễ để lộ tiếng gió.
Suốt nửa tháng, tin tức không bị tiết lộ ra chút nào cả.
Càng làm Lâm Lăng kinh ngạc cảm thán chính là, kiến trúc thành trì phòng hộ đã sắp được hoàn công.
Vật liệu chủ yếu dùng để xây tường thành là một loại gạch đá Huyền Thiết quý hiếm. Tường thành cao đến mười trượng, dày hai trượng, trình độ kiên cố không thành vấn đề.
Hơn nữa mỗi trăm mét đều xây dựng một tòa thành lũy, chúng nằm lòi ra bên ngoài tường thành, chuyên dùng để bắn chết những kẻ địch leo lên tường.
Nếu nhìn xuống từ trên cao, mấy trăm thành lũy xếp lại thành một vòng lớn tạo nên quy mô phòng ngự đạt tới tiêu chuẩn của đế đô vương triều.
Hơn nữa dưới sự yêu cầu của Lâm Lăng, vì đề phòng kẻ địch tấn công từ trên không, Bạch Lân không tiếc vận dụng số lượng lớn tài chính, mời đến rất nhiều pháp sư bố trí trận pháp phòng hộ khổng lồ dưới nền thành trì.
Một khi khởi động thì có thể lập tức ngưng tụ thành màn hào quang trận pháp, bao trùm toàn bộ thành trì.
Nhưng sự tiêu hao năng lượng diện tích lớn này cũng khủng bố đến tột cùng, vì tiết kiệm chi phí, bình thường nó chỉ có thể nằm trong trạng thái đóng lại.
Sáng sớm hôm nay, khi Lâm Lăng đang tu luyện ở sân thì một bóng trắng đột nhiên vội vã chạy vào.
“Bạch Lân, có việc gấp gì à?” Lâm Lăng chuyển ánh mắt qua, thấy Bạch Lân vội vàng như vậy thì hỏi ngay.
“Lĩnh Chủ đại nhân, ngài xem cái này!” Vẻ mặt Bạch Lân rất hưng phấn, hắn ta lấy ra một tờ giấy dai cũ kỹ rồi giao cho Lâm Lăng.
“Hả? Đây là...”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày, nhìn bản thiết kế trên tờ giấy da trâu thì rõ ràng là bản vẽ của đại pháo!
“Hai ngày trước, ta nhận được tin tức nội bộ từ Vạn Long Các, hôm nay sẽ bán đấu giá bản thiết kế của vũ khí quân sự đã thất truyền, Linh Dương pháo.”
Bạch Lân kích động nói: “Nếu như chế tạo thành công thì nhất định có thể tăng cường không ít sức mạnh phòng thủ cho lãnh địa của chúng ta.”
“Linh Dương pháo?”
Nghe vậy, Lâm Lăng tập trung nhìn lại, trước kia hắn cũng từng nghe lão nhị Tần Vũ nhắc đến Linh Dương pháo.
Loại chiến khí cao cấp này không phải do đế quốc hay vương triều phát minh ra.
Nghe đồn Linh Dương pháo được truyền ra từ con quái vật khổng lồ là Điện Tông, uy lực cực mạnh, năng lượng ẩn chứa trong một pháo đủ để sánh ngang với đòn công kích của trận pháp phù văn cao cấp.
Tuy uy lực rất mạnh, nhưng tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ, bởi vì Linh Dương pháo cần đến số lượng lớn đá Linh Dương để cung cấp năng lượng.
Năng lượng của một pháo tương đương với tài lực bồi dưỡng cả ngàn sĩ binh. Đa số vương triều thế lực đều có tài nguyên hữu hạn, căn bản không chịu nổi tiêu mức độ hao như vậy trên chiến trường, cho nên trong tình huống bình thường, họ rất ít vận dụng đến sát khí khủng bố mà xa xỉ như Linh Dương pháo!
Sau đó theo thời gian trôi qua, Linh Dương pháo dần dần rời khỏi chiến trường, tài nghệ tinh luyện và bản thiết kế cấu tạo cũng gần như thất truyền.
Không ngờ Bạch Lân lại có thể tìm ra từ hội đấu giá.
“Lập tức sắp xếp cho đúc, phải luyện thành ba mươi khẩu Linh Dương pháo trong vòng mười ngày!” Lâm Lăng đanh mặt lại, quyết đoán ra lệnh.
“Tuân lệnh!” Bạch Lân trịnh trọng gật đầu, sau đó vội vàng rời đi, lại bắt đầu bận rộn.
Mà khi Lâm Lăng đang muốn tĩnh tâm tu luyện, một thị vệ lại đi đến cửa sân, cung kính xin chỉ thị: “Khởi bẩm Lĩnh Chủ đại nhân, bên ngoài có hai người tự xưng là sứ giả của đế quốc Tinh Vũ muốn gặp ngài, xin hỏi có gặp mặt hay không?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Xem ra đế quốc Tinh Vũ biết lãnh địa Hỗn Loạn đã có chủ nên tính tiên lễ hậu binh (1).
(1) Phải ngoại giao trước khi phát động chiến tranh
“Dẫn bọn họ đến sảnh ngoài chờ ta.” Lâm Lăng sai bảo xong thì lại thờ ơ, vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất.
“Lão đại, người không gặp bọn họ sao?” Thấy thế, Tiểu Bạch bên cạnh hơi hoang mang, tò mò hỏi.
“Dù sao gặp cũng sẽ không có kết quả gì tốt.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Vậy chi bằng đánh phủ đầu bọn họ trước.”
Nghe vậy, Tiểu Bạch cái hiểu cái không mà gật đầu. Hiển nhiên nó khó mà hiểu nổi kỹ xảo tâm kế của nhân loại. Trong thế giới loài thú không phức tạp như vậy, nếu thấy đối phương chướng mắt thì trực tiếp đánh là xong.
Đối với thú giới nguyên thủy cá lớn nuốt cá bé thì đơn giản thô bạo mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Mà lúc này, Lâm Lăng đã nhắm mắt lại, tĩnh tâm minh tưởng.
Trong mơ hồ, một luồng sức mạnh tinh thần vô hình đã tràn ra từ người hắn, lôi kéo linh khí thiên địa chung quanh, chậm rãi rèn luyện sức mạnh tinh thần.
Trong khoảng thời gian gần đây, tuy lãnh địa hết sức bận rộn, nhưng nhờ có Bạch Lân xử lý mà việc tu luyện của hắn cũng chưa từng bị trì hoãn.
Chỉ còn hơn bốn tháng là đến ngày tổ chức cuộc thi Bách Viện, thời gian cũng không dư dả gì.
Dựa theo kế hoạch của Lâm Lăng, trong thời gian này phải tăng cấp bậc pháp sư lên đến cấp 7, đạt tới trạng thái cân bằng với tu vi linh lực. Dưới tình huống chiến pháp song tu cùng cảnh giới thì cho dù gặp phải võ giả cấp 8, hắn cũng có khả năng chống lại!