"Đài Kim Tự này chính là địa điểm diễn ra cuộc chiến xếp hạng sao?"
Thấy thế, trong mắt mọi người trên quảng trường đều tràn ngập vẻ chờ mong.
"Hắn ta đâu?"
Trong đám người, đôi mắt đẹp của triệu Ngọc Nhi khẽ suy tư, ngẩng đầu đưa ánh mắt không ngừng đảo qua các màn sáng.
Không nghi ngờ gì nữa 'hắn ta' trong miệng của nàng là Lâm Lăng.
Cùng lúc đó, trên nóc một tửu lâu bên ngoài quảng trường. Một bóng dáng màu đỏ đứng yên ở đó, chăm chú nhìn hơn mười tấm màn sáng trên quảng trường.
"Tìm thấy rồi."
Rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt của nàng thông qua màn sáng. Cô gái áo đỏ này chính là Liễu Ti Vũ, từng có một khoảng thời gian mờ ám với Lâm Lăng ở địa huyệt Phù Khôi.
"Lâm Lăng, hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp nhau." Lẳng lặng nhìn bóng dáng trẻ tuổi trong màn sáng, đôi môi đỏ mọng mê người của Liễu Ti Vũ mỉm cười yếu ớt.
Chợt dưới đôi chân ngọc ngà của nàng hiện lên một đóa hỏa liên, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, bay vút đi về hướng xa xa phía chân trời. Rõ ràng là nàng cũng không có ý định nán lại chỗ này quan sát tình hình trận đấu.
......
Lúc này, trong khu vực chiến đài. Những người dự thi đủ tư cách đi tiếp gần như đã hội tụ đủ ở đây.
Nhưng cửa thông đạo tầng dưới cùng của chiến đài, đều là đang ở trạng thái đóng, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
"Không biết còn phải đợi bao lâu nữa, mấy người chúng ta thả lỏng một chút đi." Trong lúc chờ đợi, rõ ràng với tính tình của Tần Vũ không thể chờ đợi một cách nhàm chán như vậy mãi được.
Hắn ta lấy ra bốn cái ghế da thú cùng với một cái bàn từ trong nhẫn trữ vật. Sau đó lại lấy ra bộ sưu tập rượu vang hảo hạng của mình.
Đối với việc này, Lâm Lăng cũng vui vẻ hưởng thụ, tùy ý chọn một cái ghế rồi ngồi xuống. Ghế da mềm mại và thoải mái, vừa ngồi chờ vừa được nếm rượu ngon, nhất thời tâm trạng cũng thả lỏng không ít.
Bốn huynh đệ bọn họ, cứ thích ý chờ đợi như vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trái ngược hoàn toàn với những thí sinh mang vẻ mặt căng thẳng xung quanh.
Mà một màn khác biệt của bọn Lâm Lăng, cũng đã làm khán giả ở quảng trường bên ngoài chú ý tới.
"Cuộc thi Bách viện nghiêm túc như thế, mấy thằng nhãi kia lại ngồi chơi nhàn nhã như vậy, quả thực quá tuỳ hứng!"
"Nhìn viện phục trên người bọn họ đi, hình như đều là viện sinh của học viện Thiên Diễn."
"Chậc chậc, từ khi nào mà nội quy của học viện Thiên Diễn lại buông thả như vậy chứ."
Ngay lúc này, tiếng bàn tán trong quảng trường dần dần vang lên. Cuối cùng dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía, tất cả đều bắt đầu trêu chọc học viện Thiên Diễn.
Những thí sinh dự thi bị đào thải của học viện Thiên Diễn đứng lẫn trong đám người, nghe tiếng cười nhạo xung quanh xong đều mang vẻ mặt xấu hổ.
Mí mắt Triệu Ngọc Nhi rũ xuống, dường như cảm thấy hành vi của bọn Lâm Lăng, không ra thể thống gì. Mà cũng chính bởi vì sự suy nghĩ này, đã khiến cả đời nàng đã định là không có duyên phận với Lâm Lăng.
"Ứng huynh, bốn huynh đệ vừa rồi huynh nói, chính là bốn tên nhóc này sao." Lúc này, vị lão già đầu hói của học viện Kiếm Vân lại lên tiếng lần nữa. Ông ta nhìn Ứng Nguyên Tử, cười ha hả trêu chọc nói: "Đúng là không tệ, rất biết hưởng thụ."
Ứng Nguyên Tử đã tiếp xúc vô số người, sao có thể nghe không ra ý giễu cợt trong lời nói của lão già này.