Học viện Thiên Diễn?!
Hắn ta như nghĩ tới điều gì, trái tim đột nhiên run rẩy.
Chẳng lẽ tên đó là... Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực trong lời đồn kia?!!
Ý thức được chuyện này, người đàn ông ngăm đen lập tức kinh ngạc không thôi.
Hắn ta từng nghe không ít lời đồn về Lâm Lăng, nhưng từ trước tới nay luôn khịt mũi xem thường, cho rằng đều là thuật sĩ giang hồ bên ngoài khuếch đại năng lực của người này mà thôi.
Nhưng lúc này khi tự mình cảm nhận, hắn ta lại cảm thấy vượt quá sức tưởng tượng. Bởi vì đưa mắt tìm kiếm trong tất cả học viện trên đại lục Thương Khung, có bao nhiêu thiên tài võ đạo có thể thi triển ra Hắc Ám Lãnh Vực này chứ?
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu người đàn ông ngăm đen hiện ra dáng vẻ của Lâm Lăng, nhớ đến khuôn mặt trẻ trung bình tĩnh kia, sắc mặt hắn ta dần dần trở nên nặng nề.
Thực lực của tên này còn khủng bố hơn lời đồn!
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn ta đột nhiên cảm thấy trên người truyền đến một luồng khí lạnh, sợ tới mức vội vàng xoay người, tay cầm một thanh trường kiếm, vội vàng múa may như nổi điên.
Xẹt xẹt xẹt!!!
Kiếm khí sắc bén dâng trào khắp nơi. Theo hắn ta thấy, tuy cách vung chém lung tung này không thể đánh trúng Lâm Lăng, nhưng có thể ngăn cản đối phương tập kích gần người.
Bởi vì hắn ta biết, nghe đồn Lâm Lăng còn có một thân phận đáng sợ khác - Đó là thích khách!
Nếu tên này thật sự là Lâm Lăng thì tình cảnh hôm nay của hắn ta dữ nhiều lành ít!
Lúc này, người đàn ông ngăm đen đã hối hận muốn chết, chỉ vì quyền ưu tiên lên cầu thang mà lại chọc phải một nhân vật tàn nhẫn giết người không chớp mắt như vậy.
Điểm chết người chính là, hai gã đồng bọn đã bước lên cầu thang cũng không biết hiện mình đã rơi vào nguy hiểm.
Lâm Lăng đứng lơ lửng trên không Hắc Ám Lãnh Vực, lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.
Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngăm đen đang múa may lung tung, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.
Lần đầu thi triển Hắc Ám Lãnh Vực, Lâm Lăng cảm thấy hiệu quả của nó cực kỳ huyền diệu, hắn như một vị thần trong mảnh không gian này, có thể tùy ý thao túng tất cả quy tắc trong đó, ví dụ như cướp đoạt thị giác và tất cả các giác quan của người đàn ông ngăm đen, làm hắn ta hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Sau đó trái tim Lâm Lăng khẽ rung lên, phân ra ba phân thân ma ảnh rồi lao xuống từ những hướng khác nhau.
Tuy rằng vận dụng hệ thống sủng vật có thể lập tức hạ gục người dự thi của học viện Võ Lăng, nhưng cuộc chiến xếp hạng ở khu vực trung tâm sau đó lại đấu theo kiểu lôi đài, bị phơi bày ra bên ngoài. Đến lúc đó, cho dù là hạn chế quy tắc chiến đấu hay để tránh bại lộ thân phận của mình, hắn tuyệt đối không thể triệu hồi hệ thống sủng vật ra để chiến đấu.
Cho nên nhân thời cơ này, Lâm Lăng cố ý mài giũa chiến kỹ của mình, tích lũy một ít kinh nghiệm thực chiến.
“Có sát khí!”
Ánh mắt người đàn ông ngăm đen hơi trầm xuống, lập tức cảm ứng được ba luồng sát khí lạnh buốt đang lao đến từ ba hướng trong bóng đêm.
Hắn ta lập tức dựa vào kinh nghiệm thực chiến của mình, cầm kiếm chém ra.
Phanh phanh phanh!!!