Ông cụ Dịch sau hai ngày hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại. Dịch Hoài Thành và những người liên quan đều túc trực bên cạnh chỉ duy Dịch Tư Nghiêm là vắng mặt. Có điều ông cụ Dịch lại muốn gặp đứa cháu nội này nhất.
Bệnh tình của ông cụ Dịch từ lâu đã chuyển biến xấu, chẳng qua do Dịch gia có tiềm lực về tài chính nên bác sĩ lúc nào cũng túc trực vậy nên mới có thể kéo dài thêm được một đoạn thời gian. Nhưng lần này có vẻ cú sốc kia quá lớn khiến bệnh tình của ông ta chuyển biến theo chiều bất lợi. Bây giờ tất cả các bác sĩ giỏi khắp Lạc Thành đều bó tay. Dịch gia muốn đưa ông cụ sang nước ngoài để điều trị nhưng dựa vào tình hình sức khỏe chỉ e rằng ông cụ sẽ không trụ nổi vì vậy các bác sĩ đã đưa ra một quyết định cuối cùng là để ông cụ Dịch sống hết quãng đời ngắn ngủi còn lại.
Dịch Hoài Thành đẩy xe của ông cụ Dịch ra ngoài sân tắm nắng. Chỉ mới có mấy ngày sắc mặt của ông cụ Dịch nhợt nhạt hơn hẳn, cơ thể cũng gầy đi trông thấy. Ông ta ngắm nhìn bầu trời rồi lại thở dài. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn luôn có một chuyện muốn giải quyết trước khi muốn sang thế giới bên kia. Vậy nên ông cụ Dịch đã cho gọi Dịch Tư Nghiêm tới, cũng yêu cầu anh đem theo cả Châu Liên và Á Hiên đi cùng.
Trời chuyển tối, ánh nắng dần tắt thay vào đó là những cơn gió vi vu thoang thoảng đôi khi lại tắt ngóm. Dịch gia hôm nay có chút tất bật hơn bình thường, bởi vì có lẽ đây cũng chính là ngày cuối cùng để họp gia đình mà có mặt đông đủ của tất cả mọi người.
Dịch Tuyết Ái bước xuống từ chiếc siêu xe đắt đỏ, trên người bà ta mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, dịu dàng mà kiêu sa lại không mất phần sang trọng vốn có. Đi cùng Dịch Tuyết Ái là Vận Chung Chi, vẫn là bộ dạng chơi đùa bỡn cợt thường ngày.
Sau khi hai người bọn họ tiến vào bên trong thì xe của Dịch Tư Nghiêm cũng tới. Ba người bước xuống xe khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào. Á Hiên không thích những ánh mắt dò xét kia, chẳng qua vì Châu Liên dỗ dành khuyên nhủ nên con bé mới chịu đi theo.
Dịch Tư Nghiêm cùng Châu Liên tiến vào sảnh, mọi người dường như đã tập trung đông đủ, chỉ còn mỗi một chỗ trống, cũng chính là chỗ mà Dịch Tư Nghiêm thường ngồi.
Dịch Tư Nghiêm nhìn cái ghế trống, anh lùi lại một bước đưa tầm mắt lại nhìn ông cụ Dịch khẽ cười một cách lạnh nhạt.
Dịch Tuyết Ái một bên chế giễu: “Còn không mau vào chỗ ngồi? Có biết cả nhà đợi cháu lâu rồi không? Những ai không liên quan thì có thể ra ngoài…”
Dịch Tư Nghiêm dứt khoát quay lưng buông lời lạnh lùng: “Nếu đã không có chỗ vậy thì cháu xin phép…”
Anh vừa dứt lời kéo tay Châu Liên có ý định rời đi thật thì tiếng ho của ông cụ Dịch khiến anh dừng chân lại. Thực ra thì anh cũng không phải là người vô tình như thế, ông cụ Dịch từ nhỏ đối với anh rất tốt, chỉ là ông ấy luôn đặt lên anh một gánh nặng cùng trách nhiệm vô hình khiến anh dần quên đi tình cảm gia đình, máu mủ ruột thịt thực sự. Hôm nay trở về đây không phải vì tình thân đột nhiên dâng trào mà bởi vì Châu Liên đã khuyên anh rất nhiều.
Có nhiều lúc anh từng cho rằng Châu Liên có thực sự là ghét Dịch gia hay không bởi vì cô vẫn khuyên anh trở lại thăm ông cụ Dịch. Anh vẫn nhớ cô nói với anh rất nhiều điều, trong đó có một câu làm anh vẫn nhớ mãi và khiến anh quay lại Dịch gia.
“Có thể em là người phụ nữ anh yêu, em là mẹ của con gái anh… Nhưng còn một sự thật nữa anh sẽ không bao giờ phủ nhận được, anh chính là Dịch Tư Nghiêm, trong người anh luôn chảy dòng máu của Dịch gia. Trên người anh mang rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ vì vậy anh sẽ chẳng thể nào từ bỏ tất cả để đến với em được, nếu anh thực sự làm như vậy em cũng sẽ không yêu anh nhiều như hiện tại. Vậy nên anh hãy cứ là người cháu hiếu thảo, là người quân nhân có trách nhiệm. Em chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là hãy xuất hiện những lúc em cần, hãy là người mà em có thể nương tựa cả đời…”
Chính câu nói đó đã khiến anh quyết định quay trở lại Dịch gia. Nhưng rồi bọn họ đối với Châu Liên và con gái anh không lấy một chút tôn trọng. Vậy nên anh cũng không thể để người nhà khinh rẻ cô được, có điều cơn ho dài dằng dặc kia lại khiến anh có chút do dự.
“Người đâu, đem thêm hai cái ghế nữa lại đây…” Lời này của ông cụ Dịch nói sau cơn ho dài dằng dặc kia.
Người hầu cũng theo ý của ông cụ mà đem tới hai cái ghế.
Ông cụ nhìn cả ba người rồi nhẹ nhàng nói: “Lại đây ngồi đi, dù sao cũng về rồi. Ăn một bữa cơm yên ổn lần cuối đi.”
Ông cụ nói xong lại ho thêm một trận nữa. Cả căn nhà dường như chỉ nghe rõ mỗi tiếng ho của ông cụ, còn lại dường như là không khí im lặng khó chịu đến nghẹt thở.
Dịch Tư Nghiêm cũng theo đó mà kéo ghế cho Châu Liên và Á Hiên ngồi vào chỗ rồi bắt đầu bữa tối.
Cạnh!
Ông cụ Dịch đặt đũa xuống rồi bắt đầu vào mục đích chính của buổi họp gia đình ngày hôm nay.
“Trước khi tôi công bố di chúc, tôi có một vài lời sau…”
Ông cụ Dịch vừa lên tiếng tất cả đũa đều ngay lập tức được đặt xuống ngoại trừ Á Hiên vẫn không hiểu gì tiếp tục ăn. Châu Liên muốn ra hiệu cho con bé dừng đũa nhưng không ngờ ông cụ Dịch lại đánh mắt về phía con bé mà mỉm cười nhẹ nhàng.
Thấy vậy Châu Liên cũng không ngăn cản nữa, để con bé tự nhiên nhất.
Ông cụ Dịch tiếp lời: “Tài sản của tôi được chia ra làm tổng cộng 7 phần không đều. Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây không chỉ công bố di chúc mà tôi sắp nói tới mà còn chính thức thừa nhận chắt gái duy nhất đồng thời là con gái ruột của Dịch Tư Nghiêm. Điều này cũng đồng nghĩa rằng con bé có quyền hưởng một phần tài sản trong dị chúc của tôi…”
Ông cụ Dịch vừa nói xong thì Dịch Tuyết Ái ngay lập tức đứng dậy phản đối.
“Ba, chúng ta còn chưa làm xét nghiệm, không thể chia tài sản bừa bãi như vậy được… Con tuyệt đối không đồng ý.”
Sau tiếng của Dịch Tuyết Ái là những tiếng xì xầm, bọn họ cũng có vẻ như đồng tình. Nhưng chuyện này ông cụ Dịch đã sớm có sắp xếp trước. Ông ta hất mắt với quản gia, bọn họ đưa tới một tập tài liệu, trong đó có kết quả khám nghiệm và một vài giấy tờ khác của Á Hiên.
“Chỗ này đủ chứng minh quyền thừa kế rồi chứ?” Ông cụ Dịch nghiêm giọng nói.
Dịch Tuyết Ái liếc qua bản kết quả rồi ngay lập tức ném nó xuống đất. Tay bà ta chỉ vào Dịch Tư Nghiêm: “Ba cũng biết nó có quyền hạn thế nào mà, đống giấy lộn này chỉ là chuyện nhỏ…”
Ông cụ Dịch lại im lặng, không khí trong căn phòng cũng ngưng đọng.
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy, anh nhìn về phía Dịch Tuyết Ái lạnh lùng: “Vậy sao? Nếu cô đã nói như vậy thì chút chuyện tốt mà Vận Chung Chi làm tôi cũng có thể làm một vài giấy tờ dựa trên quyền hạn của tôi đấy…”
“Mày…” Dịch Tuyết ái chỉ thẳng tay vào mặt Dịch Tư Nghiêm đầy tức giận mà nghiến răng.
“Còn nữa, tài sản đối với tôi cũng chỉ là một phần nhưng còn con gái và người phụ nữ của tôi tuyệt đối không để cô út đây tùy tiện nhục mạ và xúc phạm…” Anh nghiêm túc bổ sung.
Vận Chung Chi ngồi yên từ nãy cũng không chịu yên khi mẹ mình bị xúc phạm. Hắn ta đưa mắt về phía Dịch Tư Nghiêm: “Anh cũng không nên vì người đàn bà kia mà vô phép như vậy…”
Dịch Tư Nghiêm nhếch mép đầy khinh thường Vận Chung Chi, dường như loại người giống hắn ta chẳng thể khơi gợi được sụ chú ý của anh.
“Ha… ha… Được lắm, Dịch Tư Nghiêm. Mày ngay đến cả cô ruột cũng chống đối rồi…” Dịch Tuyết Ái gằn giọng nhìn về phía Dịch Tư Nghiêm.
Lưu Nhiên cũng phát điên đúng lúc. Bà ta hét lên: “Đủ rồi, Dịch Tuyết Ái, cô làm loạn đủ chưa?”
Dịch Tuyết Ái ngay lập tức chuyển sang đối tượng là người chị dâu kia.
Rầm!
Khụ! Khụ! Khụ!
“Các người cãi nhau đủ chưa?” Ông cụ Dịch không nhịn được mà đập bàn một cái mạnh. Sau đó không nhịn được mà ho thêm một tràng dài. Đột nhiên lồng ngực ông ta nhói lên một cái đau, rồi sau đó cơn đau đớn lập tức lao tới khiến ông ta không thể nhịn được mà ngã khụy xuống.
Dịch Hoài Thành cùng Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức lại gần. Nhưng có vẻ sự tức giận kia khiến cho căn bệnh tim kia bộc phát. Cho dù có cấp cứu nhưng cũng không kịp, ông cụ Dịch cứ thế mà ra đi.
Trên quốc lộ Sa Huỳnh thuộc Lạc Thành xuất hiện một đoàn xe hơi chậm rãi di chuyển về phía trước. Cách đó chừng một cây số là nghĩa địa tư nhất lớn nhất và nổi danh ở Lạc Thành, nơi đây cũng gọi như là nơi yên nghỉ tỏa ra mùi tiền mà giới nhà giàu đổ tiền vào. Trời về trưa càng lúc càng nắng gắt, cái nắng nóng khiến người khác khó chịu chỉ muốn ở trong xe hơi ngồi điều hòa mát mẻ.
Rốt cuộc đoàn xe hơi kia cũng dừng lại. Từng người từng người một bức xuống, dẫn đầu là Dịch Hoài Thành tiếp sau đó là Dịch Hoài Tự được bảo lãnh ra dự tang lễ của cha mình.
Cuối cùng là Dịch Tư Nghiêm, bên cạnh anh là Châu Liên cùng Á Hiên. Từng người từng người cứ thế xếp thành hàng đi tới trước ngôi mộ vừa mới được xây xong mà đặt hoa.
Bên cạnh người của Dịch gia còn có rất nhiều người có chức vụ cao trong giới chính trị và quân đội tới viếng. Sự ra đi đột ngột của ông cụ Dịch khiến ai nấy đều bất ngờ. Ngoài Dịch Hoài Thành, Dịch Hoài Tự và Dịch Tư Nghiêm có nét buồn trên mặt ra còn lại tất cả đều là vẻ dửng dưng và hiển nhiên vậy.
Dịch Tuyết Ái cũng không ngoại lệ, bà ta còn đang có mưu tính sửa đổi lại bản di chúc trong tay luật sư Hoắc.
—----------------
Tác giả có lời muốn nói:
*Ú òa, mọi người bị lừa rồi nè. Không có cú cua nào hết >
Bệnh tình của ông cụ Dịch từ lâu đã chuyển biến xấu, chẳng qua do Dịch gia có tiềm lực về tài chính nên bác sĩ lúc nào cũng túc trực vậy nên mới có thể kéo dài thêm được một đoạn thời gian. Nhưng lần này có vẻ cú sốc kia quá lớn khiến bệnh tình của ông ta chuyển biến theo chiều bất lợi. Bây giờ tất cả các bác sĩ giỏi khắp Lạc Thành đều bó tay. Dịch gia muốn đưa ông cụ sang nước ngoài để điều trị nhưng dựa vào tình hình sức khỏe chỉ e rằng ông cụ sẽ không trụ nổi vì vậy các bác sĩ đã đưa ra một quyết định cuối cùng là để ông cụ Dịch sống hết quãng đời ngắn ngủi còn lại.
Dịch Hoài Thành đẩy xe của ông cụ Dịch ra ngoài sân tắm nắng. Chỉ mới có mấy ngày sắc mặt của ông cụ Dịch nhợt nhạt hơn hẳn, cơ thể cũng gầy đi trông thấy. Ông ta ngắm nhìn bầu trời rồi lại thở dài. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn luôn có một chuyện muốn giải quyết trước khi muốn sang thế giới bên kia. Vậy nên ông cụ Dịch đã cho gọi Dịch Tư Nghiêm tới, cũng yêu cầu anh đem theo cả Châu Liên và Á Hiên đi cùng.
Trời chuyển tối, ánh nắng dần tắt thay vào đó là những cơn gió vi vu thoang thoảng đôi khi lại tắt ngóm. Dịch gia hôm nay có chút tất bật hơn bình thường, bởi vì có lẽ đây cũng chính là ngày cuối cùng để họp gia đình mà có mặt đông đủ của tất cả mọi người.
Dịch Tuyết Ái bước xuống từ chiếc siêu xe đắt đỏ, trên người bà ta mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, dịu dàng mà kiêu sa lại không mất phần sang trọng vốn có. Đi cùng Dịch Tuyết Ái là Vận Chung Chi, vẫn là bộ dạng chơi đùa bỡn cợt thường ngày.
Sau khi hai người bọn họ tiến vào bên trong thì xe của Dịch Tư Nghiêm cũng tới. Ba người bước xuống xe khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào. Á Hiên không thích những ánh mắt dò xét kia, chẳng qua vì Châu Liên dỗ dành khuyên nhủ nên con bé mới chịu đi theo.
Dịch Tư Nghiêm cùng Châu Liên tiến vào sảnh, mọi người dường như đã tập trung đông đủ, chỉ còn mỗi một chỗ trống, cũng chính là chỗ mà Dịch Tư Nghiêm thường ngồi.
Dịch Tư Nghiêm nhìn cái ghế trống, anh lùi lại một bước đưa tầm mắt lại nhìn ông cụ Dịch khẽ cười một cách lạnh nhạt.
Dịch Tuyết Ái một bên chế giễu: “Còn không mau vào chỗ ngồi? Có biết cả nhà đợi cháu lâu rồi không? Những ai không liên quan thì có thể ra ngoài…”
Dịch Tư Nghiêm dứt khoát quay lưng buông lời lạnh lùng: “Nếu đã không có chỗ vậy thì cháu xin phép…”
Anh vừa dứt lời kéo tay Châu Liên có ý định rời đi thật thì tiếng ho của ông cụ Dịch khiến anh dừng chân lại. Thực ra thì anh cũng không phải là người vô tình như thế, ông cụ Dịch từ nhỏ đối với anh rất tốt, chỉ là ông ấy luôn đặt lên anh một gánh nặng cùng trách nhiệm vô hình khiến anh dần quên đi tình cảm gia đình, máu mủ ruột thịt thực sự. Hôm nay trở về đây không phải vì tình thân đột nhiên dâng trào mà bởi vì Châu Liên đã khuyên anh rất nhiều.
Có nhiều lúc anh từng cho rằng Châu Liên có thực sự là ghét Dịch gia hay không bởi vì cô vẫn khuyên anh trở lại thăm ông cụ Dịch. Anh vẫn nhớ cô nói với anh rất nhiều điều, trong đó có một câu làm anh vẫn nhớ mãi và khiến anh quay lại Dịch gia.
“Có thể em là người phụ nữ anh yêu, em là mẹ của con gái anh… Nhưng còn một sự thật nữa anh sẽ không bao giờ phủ nhận được, anh chính là Dịch Tư Nghiêm, trong người anh luôn chảy dòng máu của Dịch gia. Trên người anh mang rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ vì vậy anh sẽ chẳng thể nào từ bỏ tất cả để đến với em được, nếu anh thực sự làm như vậy em cũng sẽ không yêu anh nhiều như hiện tại. Vậy nên anh hãy cứ là người cháu hiếu thảo, là người quân nhân có trách nhiệm. Em chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là hãy xuất hiện những lúc em cần, hãy là người mà em có thể nương tựa cả đời…”
Chính câu nói đó đã khiến anh quyết định quay trở lại Dịch gia. Nhưng rồi bọn họ đối với Châu Liên và con gái anh không lấy một chút tôn trọng. Vậy nên anh cũng không thể để người nhà khinh rẻ cô được, có điều cơn ho dài dằng dặc kia lại khiến anh có chút do dự.
“Người đâu, đem thêm hai cái ghế nữa lại đây…” Lời này của ông cụ Dịch nói sau cơn ho dài dằng dặc kia.
Người hầu cũng theo ý của ông cụ mà đem tới hai cái ghế.
Ông cụ nhìn cả ba người rồi nhẹ nhàng nói: “Lại đây ngồi đi, dù sao cũng về rồi. Ăn một bữa cơm yên ổn lần cuối đi.”
Ông cụ nói xong lại ho thêm một trận nữa. Cả căn nhà dường như chỉ nghe rõ mỗi tiếng ho của ông cụ, còn lại dường như là không khí im lặng khó chịu đến nghẹt thở.
Dịch Tư Nghiêm cũng theo đó mà kéo ghế cho Châu Liên và Á Hiên ngồi vào chỗ rồi bắt đầu bữa tối.
Cạnh!
Ông cụ Dịch đặt đũa xuống rồi bắt đầu vào mục đích chính của buổi họp gia đình ngày hôm nay.
“Trước khi tôi công bố di chúc, tôi có một vài lời sau…”
Ông cụ Dịch vừa lên tiếng tất cả đũa đều ngay lập tức được đặt xuống ngoại trừ Á Hiên vẫn không hiểu gì tiếp tục ăn. Châu Liên muốn ra hiệu cho con bé dừng đũa nhưng không ngờ ông cụ Dịch lại đánh mắt về phía con bé mà mỉm cười nhẹ nhàng.
Thấy vậy Châu Liên cũng không ngăn cản nữa, để con bé tự nhiên nhất.
Ông cụ Dịch tiếp lời: “Tài sản của tôi được chia ra làm tổng cộng 7 phần không đều. Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây không chỉ công bố di chúc mà tôi sắp nói tới mà còn chính thức thừa nhận chắt gái duy nhất đồng thời là con gái ruột của Dịch Tư Nghiêm. Điều này cũng đồng nghĩa rằng con bé có quyền hưởng một phần tài sản trong dị chúc của tôi…”
Ông cụ Dịch vừa nói xong thì Dịch Tuyết Ái ngay lập tức đứng dậy phản đối.
“Ba, chúng ta còn chưa làm xét nghiệm, không thể chia tài sản bừa bãi như vậy được… Con tuyệt đối không đồng ý.”
Sau tiếng của Dịch Tuyết Ái là những tiếng xì xầm, bọn họ cũng có vẻ như đồng tình. Nhưng chuyện này ông cụ Dịch đã sớm có sắp xếp trước. Ông ta hất mắt với quản gia, bọn họ đưa tới một tập tài liệu, trong đó có kết quả khám nghiệm và một vài giấy tờ khác của Á Hiên.
“Chỗ này đủ chứng minh quyền thừa kế rồi chứ?” Ông cụ Dịch nghiêm giọng nói.
Dịch Tuyết Ái liếc qua bản kết quả rồi ngay lập tức ném nó xuống đất. Tay bà ta chỉ vào Dịch Tư Nghiêm: “Ba cũng biết nó có quyền hạn thế nào mà, đống giấy lộn này chỉ là chuyện nhỏ…”
Ông cụ Dịch lại im lặng, không khí trong căn phòng cũng ngưng đọng.
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy, anh nhìn về phía Dịch Tuyết Ái lạnh lùng: “Vậy sao? Nếu cô đã nói như vậy thì chút chuyện tốt mà Vận Chung Chi làm tôi cũng có thể làm một vài giấy tờ dựa trên quyền hạn của tôi đấy…”
“Mày…” Dịch Tuyết ái chỉ thẳng tay vào mặt Dịch Tư Nghiêm đầy tức giận mà nghiến răng.
“Còn nữa, tài sản đối với tôi cũng chỉ là một phần nhưng còn con gái và người phụ nữ của tôi tuyệt đối không để cô út đây tùy tiện nhục mạ và xúc phạm…” Anh nghiêm túc bổ sung.
Vận Chung Chi ngồi yên từ nãy cũng không chịu yên khi mẹ mình bị xúc phạm. Hắn ta đưa mắt về phía Dịch Tư Nghiêm: “Anh cũng không nên vì người đàn bà kia mà vô phép như vậy…”
Dịch Tư Nghiêm nhếch mép đầy khinh thường Vận Chung Chi, dường như loại người giống hắn ta chẳng thể khơi gợi được sụ chú ý của anh.
“Ha… ha… Được lắm, Dịch Tư Nghiêm. Mày ngay đến cả cô ruột cũng chống đối rồi…” Dịch Tuyết Ái gằn giọng nhìn về phía Dịch Tư Nghiêm.
Lưu Nhiên cũng phát điên đúng lúc. Bà ta hét lên: “Đủ rồi, Dịch Tuyết Ái, cô làm loạn đủ chưa?”
Dịch Tuyết Ái ngay lập tức chuyển sang đối tượng là người chị dâu kia.
Rầm!
Khụ! Khụ! Khụ!
“Các người cãi nhau đủ chưa?” Ông cụ Dịch không nhịn được mà đập bàn một cái mạnh. Sau đó không nhịn được mà ho thêm một tràng dài. Đột nhiên lồng ngực ông ta nhói lên một cái đau, rồi sau đó cơn đau đớn lập tức lao tới khiến ông ta không thể nhịn được mà ngã khụy xuống.
Dịch Hoài Thành cùng Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức lại gần. Nhưng có vẻ sự tức giận kia khiến cho căn bệnh tim kia bộc phát. Cho dù có cấp cứu nhưng cũng không kịp, ông cụ Dịch cứ thế mà ra đi.
Trên quốc lộ Sa Huỳnh thuộc Lạc Thành xuất hiện một đoàn xe hơi chậm rãi di chuyển về phía trước. Cách đó chừng một cây số là nghĩa địa tư nhất lớn nhất và nổi danh ở Lạc Thành, nơi đây cũng gọi như là nơi yên nghỉ tỏa ra mùi tiền mà giới nhà giàu đổ tiền vào. Trời về trưa càng lúc càng nắng gắt, cái nắng nóng khiến người khác khó chịu chỉ muốn ở trong xe hơi ngồi điều hòa mát mẻ.
Rốt cuộc đoàn xe hơi kia cũng dừng lại. Từng người từng người một bức xuống, dẫn đầu là Dịch Hoài Thành tiếp sau đó là Dịch Hoài Tự được bảo lãnh ra dự tang lễ của cha mình.
Cuối cùng là Dịch Tư Nghiêm, bên cạnh anh là Châu Liên cùng Á Hiên. Từng người từng người cứ thế xếp thành hàng đi tới trước ngôi mộ vừa mới được xây xong mà đặt hoa.
Bên cạnh người của Dịch gia còn có rất nhiều người có chức vụ cao trong giới chính trị và quân đội tới viếng. Sự ra đi đột ngột của ông cụ Dịch khiến ai nấy đều bất ngờ. Ngoài Dịch Hoài Thành, Dịch Hoài Tự và Dịch Tư Nghiêm có nét buồn trên mặt ra còn lại tất cả đều là vẻ dửng dưng và hiển nhiên vậy.
Dịch Tuyết Ái cũng không ngoại lệ, bà ta còn đang có mưu tính sửa đổi lại bản di chúc trong tay luật sư Hoắc.
—----------------
Tác giả có lời muốn nói:
*Ú òa, mọi người bị lừa rồi nè. Không có cú cua nào hết >