• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Dịch gia.

Choang!

Một chiếc ly sứ từ trên tay ông cụ Dịch rơi xuống đất vỡ tan tành. Hiện tại cả gia phả nhà họ Dịch đều tập trung tại căn nhà chính này để bàn cách xoa dịu dư luận. Nói là như vậy thôi chứ thực chất Dịch Hoài tự gặp nạn như này bọn họ lại vô cùng được lợi. Tội danh cưỡng hiếp và giết người nếu xem xét ra có thể ngồi tù chung thân hoặc cao hơn nữa là tử hình.

Như vậy quyền hành và tài sản của Dịch Hoài Tự sẽ bị vô hiệu. Mà số người muốn cướp lấy số tài sản và chỗ quyền lực đó không hề ít, đặc biệt là có cả cô út là Dịch Tuyết Ái nữa.

“Bây giờ chúng ta phải tính thế nào? Hoài Tự nó làm chuyện hồ đồ như vậy?” Một người đàn ông lên tiếng, người này là Dịch Chí Minh, em trai của ông cụ Dịch.

Sắc mặt của Dịch Chí Thông (ông cụ Dịch) là vô cùng kém. Cái ly vỡ kia cũng là do ông ta quá tức giận trước sự ồn ào của mấy người này nên mới ném ra. Cái đám người này suy cho cùng có mặt ở đây cũng chỉ vì muốn xem tài sản thuộc thừa kế của Dịch Hoài Tự mà thôi, ông ta lại không đoán được sao? Còn về an huy ấy à, chỉ có người cha ruột là Dịch Chí Thông này mới để ý.

“Em nói như này sợ anh Chí Thông tức giận, có điều em vẫn phải nói bởi vì chuyện này ảnh hưởng tới bộ mặt của cả gia tộc ta. Hoài Tự nó có lỡ làm ra chuyện sai trái thì phải chịu phạt là đúng. Nhưng lỗi của nó lớn như vậy em chỉ sợ… không bảo toàn được tính mạng…”

Lời này vừa nói xong thì mấy anh em cô dì chú bác cũng nhao nhao lên: “Đúng đúng…”

Dịch Chí Thông đập cây gậy chống xuống đất quát lớn: “Các người có im đi không? Còn chưa đủ loạn à? Các người là đang muốn tìm cách cứu nó hay là đang muốn bàn tới chuyện chia tài sản của nó đây… Khụ! Khụ! Khụ!”

Ông cụ Dịch ho một tràng dài, Dịch Hoài Thành bên cạnh vội đứng dậy tới xem tình hình.

“Ba, cũng không phải là chúng con không lo cho an huy của anh hai, nhưng là tự anh ấy ra tự thú mà… Có trách thì phải trách anh ấy ngu xuẩn…” Dịch Tuyết Ý châm thêm dầu vào lửa.



“Mày… mày…” Ông cụ Dịch lắp bắp một hồi sau đó ngất ngay tại chỗ. Mấy người Dịch Hoài Thành hoảng hốt vội đỡ ông ta dậy rồi gọi bác sĩ tới cấp cứu kịp thời.

Tuổi của Dịch Chí Thông đã cao nên sức khỏe không được ổn định. Chưa kể tới việc ông ta từng có tiền sử mổ tim. Giờ phút này tức giận quá mà ngất xỉu khiến đám người kia cũng một phen hốt hoảng.

Sau khi đã xác nhận là Dịch Chí Thông không nguy hiểm tính mạng đám người kia mới tan tầm trở về nơi vốn có của bọn họ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau Dịch Chí Thông cùng với Dịch Hoài Thành đi một chuyến tới sở cảnh sát. Lúc đoàn xe dừng lại gần như cả cái sở cảnh sát ra đón tiếp và chào bọn họ.

Dịch Chí Thông muốn nói chuyện với Dịch Hoài Thành nên bọn họ tạo điều kiện cho ông ta. Bình thường trước khi xét xử ngoài luật sư ra thì bất cứ ai cũng không được gặp mặt bị cáo, đó chính là một luật được quy định trong hiến pháp. Nhưng giờ đây cục trưởng cục cảnh sát cũng ra mặt rồi nên đám người Dịch gia coi như được ưu tiên.

Dịch Chí Thông ngồi trước mặt Dịch Hoài Tự. Giữa bọn họ có một tấm kính chắn ngang. Tay Dịch Hoài Tự cũng mang còng vào rồi.

Cả hai người đều nhìn nhau mất vài phút. Không khí trong căn phòng này vô cùng khác thường. Cảm xúc của cả hai người đàn ông không biết phải diễn tả ra sao, một người cúi mặt hổ thẹn, người kia lại không nỡ lòng nào nhìn con trai chật vật khổ sở như thế.

Vẫn là Dịch Chí Thông lên tiếng trước phá tan bầu không khí trầm lặng này.

“Tiểu Tự à, vì sao con lại làm vậy?”

Dịch Hoài Tự là đứa con mà Dịch Chí Thông vô cùng nuông chiều từ bé. Trong ba người con thì Dịch Chí Thông dành nhiều tình cảm cho người con trai này nhất, nhưng thật đáng tiếc cả cuộc đời đứa con trai này của ông đều gặp bất hạnh.

Yêu nhưng không được đáp lại, tai nạn rồi lại hôn mê nhiều năm, vừa tỉnh lại thì vì ân hận những chuyện quá khứ làm với cô gái kia mà đi tự thú. Dịch Chí Thông biết tính cách của Dịch Hoài Tự giống ai. Nếu đứa con trai này chỉ giống ông một chút thôi thì mọi chuyện sẽ không đi tới nỗi như ngày hôm nay.



Dịch Hoài Tự nhìn dáng vẻ già nua của ba mình trong lòng hắn bỗng dưng trỗi lên một niềm ân hận vô cùng lớn.

“Ba, cả cuộc đời này của con đều làm phạm lỗi, con phải trả giá cho tất cả những gì con làm…” Dịch Hoài Tự nói.

Dịch Hoài Thông không can tâm.

“Chỉ cần con muốn rời khỏi đây… ta nhất định sẽ dốc…”

Ông cụ Dịch còn chưa nói hết thì Dịch Hoài Tự đã lắc đầu. Lời của hắn cũng cản lời của Dịch Chí Thông lại.

“Là con thực sự muốn làm chuyện này… Ba à, con xin lỗi… Đã để liên lụy tới Dịch gia, liên lụy tới ba. Cả cuộc đời Dịch Hoài Tự con có hai điều hối hận nhất. Một là đã gây ra những chuyện cầm thú với người phụ nữ mà con yêu. Hai là chưa làm tròn chữ hiếu. Con không thể là một người con trai tốt chăm sóc ba vào tuổi này ngược lại còn khiến ba lo lắng thêm…”

Từng lời từng lời của Dịch Hoài Tự khiến Dịch Chí Thông cảm thấy con trai mình thực sự đã trưởng thành rồi. Nếu nó trưởng thành sớm hơn, thì có phải sẽ không gặp phải kết cục này.

Hôm nay Dịch Chí Thông tới đây cũng chỉ muốn xác nhận lại xem những chuyện này đều là chuyện Dịch Hoài Tự muốn làm. Bây giờ khi nhận được câu trả lời không mong muốn, ông ta tuy đau lòng nhưng dù sao vẫn luôn tôn trọng quyết định mà con trai đưa ra.

“Được rồi, ta cũng chẳng mong gì, chỉ mong các con của ta sống hoàn thuận và mạnh khỏe là được rồi. Như vậy cho dù ta có chết cũng yên lòng.”

Lúc nói câu này đôi mắt của Dịch Chí Thông hơi đỏ. Cả đời Dịch Chí Thông trai qua bao nhiêu thăng trầm, cho dù gặp khó khăn nhất cũng chưa từng có biểu cảm thế này. Con cái thực sự là món quà mà thượng đế ban tặng, nó có ý nghĩa đối với một một người. Đối với Dịch Chí Hoài, cho dù ông ta ở ngoài có nghiêm nghị thế nào, có độc ác ra sao thì khi trở về nhà, trở về gia đình ông cũng gỡ chiếc mặt nạ kia xuống, vui vẻ cùng những đứa con trong nhà. Dịch Hoài Tự cho dù có lớn tuổi nhưng trong mắt Dịch Chí Thông cũng chỉ là một cậu nhóc mà thôi.

Dịch Chí Thông nhìn con trai mình thêm một chút nữa rồi đứng dậy rời đi. Lúc đi ông chẳng hề quay đầu lại thêm lần nào nữa bởi vì ông biết Dịch Hoài Tự một khi quyết định sẽ rất khó để thay đổi. Sau lần gặp mặt này cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại nữa. Có thể đây cũng là lần cuối rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK