• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Lâm Thần đang đứng trước cửa nhà cô, cả mặt ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Trên xe đạp của anh ta buộc rất nhiều đồ. Châu Liên ngây ngốc một chút rồi mới phản ứng lại.

“Anh tới đây làm gì? Còn đem theo nhiều đồ như vậy?”

Từ Lâm Thần dựng chân chống của xe xuống, tháo dỡ đồ được buộc sau xe xuống, cẩn thận để trước cửa nhà Châu Liên. Châu Liên vội đứng chặn anh ta lại.

“Tôi hỏi anh đang làm cái gì? Sao lại mang nhiều đồ tới nhà tôi như vậy?” Giọng Châu Liên có chút vang.

Từ Lâm Thần đặt đồ xuống, anh ta dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán mình. Thở một cái rồi mới trả lời Châu Liên.

“Ai nói tôi mang đồ cho cô?”

Châu Liên lại thấy khó hiểu. Đồ đã đặt trước cửa nhà rồi, lại bảo không mang tới cho cô? Anh ta đang đùa cô đấy sao? Hay là vị bác sĩ này gặp vấn đề về não bộ rồi? Không đúng nếu có vấn đề về não bộ thì anh ta đâu thể làm bác sĩ được…

“Vậy anh đặt trước cửa nhà tôi làm gì?” Châu Liên chất vấn.

Từ Lâm Thần đưa hai tay ra rồi bĩu môi: “Tôi đi vứt, không được sao?”

“Cái gì? Vứt? Anh coi nhà tôi là bãi rác sao?”

“Vậy không phải ư?”

Châu Liên ngoảnh mặt lại trông ngôi nhà xập xệ của mình. Đúng là cũng giống thật, có điều cô chỉ công nhận trong lòng thôi, còn trước mặt Từ Lâm Thần thì đừng hòng.

“Bác sĩ Từ, tôi nghiêm túc yêu cầu anh mang số đồ này về đi. Nhà tôi không phải bãi rác, tôi không muốn đôi co với anh thêm nữa…”

Châu Liên nói xong rồi đi tới nom nồi cháo, mặc kệ anh ta. Ai ngờ cái con người kia thực sự không để lời của cô vào tai, anh ta cứ thế chuyển đồ đạc vào trong nhà khiến Châu Liên muốn điên mất.



Cô kéo tay Từ Lâm Thần: “Anh làm cái gì thế? Sao tự tiện vào nhà tôi?”

Châu Liên vừa nói thì Từ Lâm Thần đưa ngón tay lên ra hiệu im lặng cho Châu Liên, sau đó anh ta cùng cô đi ra ngoài. Lần này thì thái độ của Từ Lâm Thần thực sự nghiêm túc rồi.

“Cô không nghe bài văn lúc nãy tôi giới thiệu sao? Nhà tôi rất giàu, vậy nên đồ của tôi muốn vứt chỗ nào thì vứt.”

Từ Lâm Thần vừa dứt lời thì vài người đàn ông vác trên vai những cây tre dài từ phía xa đi tới. Châu Liên nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang người đàn ông kia. Anh ta vẫn là cái bản mặt nhơn nhơn: “Cái này cũng là tôi đem tới để vứt, có điều nếu vứt thẳng thì hơi bừa nên tôi kêu họ tới vứt theo kiểu gọn hơn…”

Châu Liên đưa tay lên đập vào trán mình kiểu đầy bất lực. Tại sao cô lại dây vào cái người đàn ông vậy nhỉ?

“Chúng tôi làm luôn đúng không?” Mấy người đàn ông kia vội hỏi.

Châu Liên còn chưa kịp nói gì thì Từ Lâm Thần đã nhanh chân hơn một bước.

“Đúng rồi, các anh làm nhanh cho xong kẻo trời tối mất.”

Từ Lâm Thần chỉ vào trong nhà rồi ra hiệu với Châu Liên: “Bế con của cô ra đi, tôi nghĩ bọn họ làm việc có chút ồn.”

Châu Liên theo phản ứng cũng nhanh chân chạy vào bế đứa nhóc ra. Cô bế ra rồi mấy người đàn ông lực lưỡng kia đem những cây tre vừa to vừa dài tới cưa rồi cắt xẻ cải tạo cái nhà gió thổi mạnh một cái là đổ của cô. Bọn họ nhiều người nên cũng làm nhanh lắm. Xong xuôi còn giúp cô dọn lại những vết bẩn bên trong nữa rồi mới rời đi.

Từ Lâm Thần cũng thuận tiện giúp một tay, anh ta tháo mấy thứ đồ từ trong hộp ra rồi lắp đặt lại cho cô. Trời cũng dần vào tối nên Châu Liên cũng không rõ anh ta làm cái gì. Chỉ tầm hơn mười phút sau căn nhà bỗng nhiên rực sáng.

Châu Liên đi tới hỏi: “Anh còn nối được cả điện tới đây sao?”

Lúc cô hỏi câu này ánh mắt phản chiếu chút ngạc nhiên xen lẫn trong đó một chút gì đó cảm kích, không phải là thái độ khó chịu như lúc trước.



Từ Lâm Thần nhìn cô giây lát sau đó đột nhiên nhếch môi đầy tự đắc: “Thấy bổn thiếu gia thế nào? Đúng là giàu có tới nỗi đồ vứt đi cũng xịn đúng không?”

Châu Liên đi tới xem thì mới biết là một cái đèn để bàn. Ở đâu mà kéo được tận điện tới đây chứ. Tuy vậy cô cũng không bóc phốt ngay mà ngược lại cúi đầu thật sâu để cảm ơn anh ta.

“Cảm ơn anh… Khi nào tôi có tiền sẽ trả lại ngay…” Châu Liên thật lòng nói.

Từ Lâm Thần hơi nhíu mày, anh ta phẩy tay: “Cô lại quên rồi, tôi là con nhà giàu mà chút tiền kia chẳng đáng bao nhiêu cả…”

Anh ta nói vậy nhưng Châu Liên đã ngầm ghi lại một món nợ, chờ sau này cô kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho Từ Lâm Thần.

Từ Lâm Thần thấy trời cũng tối rồi, anh ta ngay lập tức chào tạm biệt với Châu Liên rồi đạp chiếc xe đạp kia mất hút vào trong màn đêm.

Chiếc cửa xập xệ bây giờ cũng được chỉnh lại một cách ngay ngắn và vững chắc. Như này có khi gió to cô cũng không cần phải sợ nữa rồi. Châu Liên đặt Á Hiên lên giường rồi đi tới bưng nồi cháo lên múc ra bát rồi ngồi ăn.

Hôm nay Từ Lâm Thần cũng đem rất nhiều đồ ăn tới cho cô. Ngoài một thùng sữa tươi còn có thêm cả một giỏ hoa quả và vài hộp thịt. Châu Liên nhìn những thứ kia cô cũng không biết là nên vui hay buồn.

Dạo này cô ăn uống không đầy đủ nên cũng không có nhiều sữa, mà làm việc ở dưới trạm xá cũng vất vả nên cơ thể cô gầy đi nhanh chóng. Sắc mặt cũng hốc hác hơn nhiều. Những lúc một mình trong căn nhà này Châu Liên lại có chút chạnh lòng. Cô lại nhớ tới những khó khăn mình đã trải qua, nhớ tới những lúc Á Hiên khóc, nhớ tới Dịch Tư Nghiêm. Cho dù có cố gắng mạnh mẽ tới đâu thì cô cũng chỉ là một cô gái chưa đầy đôi mươi.

Những sóng gió cô gặp phải trong gần hai năm qua như một cơn ác mộng mà dường như cô muốn quên đi triệt để. Ấy thế mà khi cô càng cố quên đi mọi chuyện thì lại càng không thể quên mà ngược lại còn rõ tường tận từng chi tiết.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều liên quan tới người mà cô yêu đến sâu đậm. Nếu quên đi rồi thì cô sẽ quên mất anh vậy nên cô thà rằng mình nhớ rõ những đau khổ kia mà đừng quên đi người đàn ông đó. Chỉ là cô không biết cô nhớ anh như vậy còn anh không biết có nhớ tới cô không, hay thực sự giữa hai người chỉ là những cuộc giao dịch tình tiền, hoàn toàn không hề có tình cảm.

Châu Liên vuốt từng giọt nước mắt trên má rồi cố gắng ăn nốt bát cháo. Cô mà nghĩ thêm nữa sẽ không nhịn được mà liên lạc với anh mất. Những lúc cô khó khăn nhất cũng đã kiềm chế được mà không gọi cho anh, vậy nên bây giờ cô nhất định cũng phải giữ tỉnh táo như thế.

Châu Liên tiến về phía giường nhìn đứa con gái nhỏ khẽ mỉm cười.

“Chỉ cần con lớn khỏe mạnh, cho dù là khó khăn khổ sở thế nào mẹ cũng chịu được. Lớn nhanh nhé, Á Hiên của mẹ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK