Sau khi nghe câu hỏi kia Phó Mặc Thần chợt loáng thoáng nhớ lại vài chuyện rồi mới khẽ gật đầu: “Tất nhiên, ông già Dịch gia kia còn tới mượn người của tôi mà…”
Dịch Tư Nghiêm khẽ cười nhẹ, ánh mắt có vài tia lạnh lùng chợt lướt qua, bộ dạng hờ hững đột nhiên biến mất mà thay vào đó là nghiêm túc hơn. Đối với sắc mặt này Phó Mặc Thần cũng dự liệu được tầm quan trọng mà anh sắp nói tới. Chơi với nhau nhiều năm như vậy lý nào Phó Mặc Thần lại còn không rõ được tính cách của con người kia hay sao?
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, còn làm ra vẻ nghiêm trọng thế để làm gì?”
Phó Mặc Thần cũng xuống nước hỏi như vậy rồi thì anh cũng không nằm im nữa. Dịch Tư Nghiêm chợt liếc qua Hàn Bân đang đứng cách đó một đoạn như đề phòng đôi chút.
Nhận được tín hiệu này anh ta ngay lập tức xua tay cười xòa: “Giám đốc, tôi có việc cần phải giải quyết, tôi xin phép đi trước…”
Phó Mặc Thần gật đầu rồi phẩy tay cho Hàn Bân đi ra.
“Là chuyện gì khiến Dịch tư lệnh của chúng ta còn đề phòng cả Hàn Bân thế?”
Rốt cuộc Phó Mặc Thần thấy bộ dạng tỏ ra nguy hiểm của Dịch Tư Nghiêm thì cũng tò mò hỏi. Có chuyện gì liên quan tới họ Dịch này mà mấy người thân cận của anh ta chưa báo cáo?
Rốt cuộc sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì Dịch Tư Nghiêm mới chịu mở miệng: “Cậu nghe đây, ở công trường X tôi phát hiện ra dấu vết của đám người đã bắt cóc tôi hôm đó. Hiện trường bọn chúng để lại tôi có thể nhìn ra được hiện tại bọn chúng đang dựa vào thế lực của xã hội đen để che giấu…”
“Đừng nói là cậu đang nghi ngờ tôi…”
Dịch Tư Nghiêm nhìn ly trà trước mắt, ngón tay lại có hứng thú đụng vào nó. Anh ta vừa nhìn ly trà vừa cười vẻ xa xăm.
“Tôi tất nhiên không nghi ngờ cậu, chỉ là muốn mượn thế lực của cậu để dò xem rốt cuộc là kẻ nào đang bao che đám người kia mà thôi.”.
Phó Mặc Thần nghe xong mới lời kia bỗng nhiên đứng dậy tiến về phía bàn làm việc. Anh ta lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một chiếc khăn tay màu xanh. Trong chiếc khăn tay đó là một chiếc nhẫn ngọc.
“Trong thành phố này không chỉ có người của tôi mà còn có cả người của Trình Hướng, của cả tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới Irc. Cậu xem, đã từng nhìn thấy kí hiệu này hôm bị đám người kia bắt chưa?”
Phó Mặc Thần đưa chiếc nhẫn bằng ngọc kia lại gần về phía của Dịch Tư Nghiêm. Anh cầm chiếc nhẫn kia lên cẩn thận quan sát. Đúng là chiếc nhẫn này có khắc thêm một hình con chim đại bàng. Vết khắc vô cùng tỉ mỉ, có lẽ chiếc nhẫn này cũng có giá trị khá cao đi.
Trong đầu Dịch Tư Nghiêm chợt nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn hôm ấy tại bệnh viện phụ sản. Sau khi anh bị đưa đi có bị đám người kia đánh rất nhiều. Hình như anh đã từng nhìn thấy biểu tượng này ở đâu đó.
Anh cố nhớ lại, nhưng dường như kiếm tìm trong kí ức đều trở nên vô dụng.
“Sao rồi? Đã từng thấy chưa?” Phó Mặc Thần gặng hỏi.
Dịch Tư Nghiêm cau mày: “Đã từng thấy qua, có điều vẫn không nhớ là đã thấy ở đâu.”
Phó Mặc Thần cười lớn.
“Cậu cười cái gì?”
“Tất nhiên là phải cười rồi, nếu cậu thực sự đã từng thấy biểu tượng này vào cái ngày cậu bị bắt cóc thì có thể đám người kia có liên quan tới tổ chức sát thủ Irc. Để trị đám người đó thì tôi biết một người đấy…”
“Là Trình Hướng sao?”
Phó Mặc Thần gật đầu: “Tất nhiên rồi, Trình gia với Irc từ lâu đã đánh nhau tranh giành các mối làm ăn. Nếu cậu tới đó tìm có thể sẽ rõ hơn…”
Nói tới đây Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức đứng dậy.
“Đi luôn sao?” Phó Mặc Thần hỏi.
“Tất nhiên rồi, chứ cậu tưởng tôi rảnh rỗi tới đây tán gẫu sao?”
Phó Mặc Thần nhếch mép nhún vai: “Đâu biết được, nghe nói dạo này cậu có bảo vệ một người phụ nữ, có thể mang tâm tư yêu đương tới đây kể chuyện?”
Dịch Tư Nghiêm đứng ngoài cửa liếc ánh mắt bất cần của mình lên trên người Phó Mặc Thần: “Muốn nghe chuyện yêu đương của tôi chi bằng cậu đi tìm đối tượng kết hôn đi. Không tới một ngày nào đó ông Phó lại nghe lời tiểu thư họ Bối ép cậu kết hôn với cô ta cũng nên…”
Dịch Tư Nghiêm bỏ lại câu đó rồi thoải mái rời đi. Lúc đi ra ngoài còn tiện tay đem chiếc nhẫn ngọc kia bỏ vào túi.
***
Tại sân bay quốc tế Macao.
Dịch Tư Nghiêm mặc bộ đồ tây không quá bắt mắt đi ra từ trong sân bay. Bên cạnh anh còn có thêm hai vệ sĩ đi cùng. Lần này anh tới đây không chỉ đem theo hai vệ sĩ kia mà còn khoảng hơn chục người nữa. Có điều để tránh bị đám người ám sát biết được nên tất cả bọn họ đều ngụy trang thành hành khách, mỗi người đi một ngả nhưng mục đích duy nhất là để bảo vệ Dịch Tư Nghiêm.
Macao là khu vực có an ninh không an toàn nhất. Ở đây hội tụ rất nhiều bang phái xã hội đen khét tiếng, cũng là nơi vui chơi của đám công tử giàu có muốn đốt tiền trong những thứ bài bạc đỏ đen.
Dịch Tư Nghiêm bước ra ngoài, ánh đèn vàng sáng chói rọi vào mắt khiến anh hơi nhíu lại.
Kít…
Tiếng phanh xe vang lên một cách chói tai. Từ trong chiếc xe hơi ấy là hai người đàn ông bước ra. Một người toàn những vết xăm, ánh nhìn hung giữ. Người còn lại cợt nhả hơn chút, tóc dài buộc thành chỏm miệng ngậm một chiếc kẹo mút.
Cả hai người này đều đi tới chỗ của Dịch Tư Nghiêm. Người có tóc buộc chỏm kia khẽ vẫy tay chào. Nhưng bọn họ đều bị vệ sĩ của Dịch Tư Nghiêm chặn lại.
Dịch Tư Nghiêm đánh mắt qua quan sát.
Mộc Tử rút chiếc kẹo mút trong miệng qua, đầu ngó nghiêng mấy hướng rồi nói: “Bố trí phòng vệ cũng không tệ, không hổ danh là bạn bè thân thiết với Phó Mặc Thần…”
Người đàn ông đi cùng Mộc Tử khẽ đưa tay lên đánh đốp một cái vào đầu cậu ta, gương mặt hung dữ dịu đi rồi đưa tay về phía Dịch Tư Nghiêm nói: “Chào ngài Dịch, tôi theo sự phân bố của anh Trình tới đây đón anh.”
Dịch Tư Nghiêm thoáng cái đã hiểu sự tình, hóa ra là Phó Mặc Thần đã báo trước, họ Phó này làm việc cũng nhanh nhạy lắm.
“Chào anh, làm phiền các anh rồi.”
Dịch Tư Nghiêm đưa tay ra bắt lại rồi ra hiệu cho vệ sĩ lui xuống.
Hắc Tử dẫn bọn họ lên chiếc xe limousine riêng biệt. Khi Dịch Tư Nghiêm đặt chân lên xe, bên trong còn có vài người nữa đều ngồi phía dưới.
“À, ngài Dịch đừng để ý, đám ‘tiểu yêu’ này chúng tôi đem tới để bảo vệ anh nhưng thật chẳng ngờ người của anh đã bao vây gần hết khu này rồi…” Hắc Tử nói.
“Không sao, cảm ơn các anh đã chiếu cố.”
Chiếc xe một lần nữa lao vun vút trên đường. Có điều Mộc Tử lái có chút khác người, xe lượn lách hết ngóc ngách này tới ngóc ngách khác. Mấy đám ‘tiểu yêu’ mà Hắc Tử nói lúc nãy cố gắng tìm chỗ vịn tay vào, gương mặt nhợt nhạt.
Hai người vệ sĩ đi cùng Dịch Tư Nghiêm ánh mắt cũng hơi híp lại. Cho dù bọn họ đã từng lên chiến trường, nguy hiểm nào cũng từng gặp rồi chỉ có kiểu lái xe như muốn liều mạng này lần đầu thấy. Ngay từ đầu cái phong thái tóc buộc chỏm miệng ngậm kẹo mút đã khiến người khác nghi ngờ rồi.
Xe lượn lách một hồi thì cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn. Biệt thự này so với biệt thự của Dịch gia lớn hơn rất nhiều hơn nữa từ cổng vào cho tới bãi đỗ xe đều được thiết kế rất đặc biệt.
Chiếc xe limousine tiến vào bên trong, đi qua cổng rồi tới thẳng bãi để xe. Có điều xe mới đi được một nửa đột nhiên nền dưới đất bắt đầu chuyển động, chiếc xe limousine được vận chuyển xuống dưới tầng hầm.
Mộc Tử chạm tay vào phần khóa bằng vân tay rồi đẩy cửa bước xuống. Đàn em của họ ngồi phía cuối cùng cũng ổn định lại, bọn họ lần lượt đi xuống, còn lịch sự mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm. Dịch Tư Nghiêm cũng cứ thế mà bước xuống.
Dịch Tư Nghiêm khẽ cười nhẹ, ánh mắt có vài tia lạnh lùng chợt lướt qua, bộ dạng hờ hững đột nhiên biến mất mà thay vào đó là nghiêm túc hơn. Đối với sắc mặt này Phó Mặc Thần cũng dự liệu được tầm quan trọng mà anh sắp nói tới. Chơi với nhau nhiều năm như vậy lý nào Phó Mặc Thần lại còn không rõ được tính cách của con người kia hay sao?
“Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, còn làm ra vẻ nghiêm trọng thế để làm gì?”
Phó Mặc Thần cũng xuống nước hỏi như vậy rồi thì anh cũng không nằm im nữa. Dịch Tư Nghiêm chợt liếc qua Hàn Bân đang đứng cách đó một đoạn như đề phòng đôi chút.
Nhận được tín hiệu này anh ta ngay lập tức xua tay cười xòa: “Giám đốc, tôi có việc cần phải giải quyết, tôi xin phép đi trước…”
Phó Mặc Thần gật đầu rồi phẩy tay cho Hàn Bân đi ra.
“Là chuyện gì khiến Dịch tư lệnh của chúng ta còn đề phòng cả Hàn Bân thế?”
Rốt cuộc Phó Mặc Thần thấy bộ dạng tỏ ra nguy hiểm của Dịch Tư Nghiêm thì cũng tò mò hỏi. Có chuyện gì liên quan tới họ Dịch này mà mấy người thân cận của anh ta chưa báo cáo?
Rốt cuộc sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì Dịch Tư Nghiêm mới chịu mở miệng: “Cậu nghe đây, ở công trường X tôi phát hiện ra dấu vết của đám người đã bắt cóc tôi hôm đó. Hiện trường bọn chúng để lại tôi có thể nhìn ra được hiện tại bọn chúng đang dựa vào thế lực của xã hội đen để che giấu…”
“Đừng nói là cậu đang nghi ngờ tôi…”
Dịch Tư Nghiêm nhìn ly trà trước mắt, ngón tay lại có hứng thú đụng vào nó. Anh ta vừa nhìn ly trà vừa cười vẻ xa xăm.
“Tôi tất nhiên không nghi ngờ cậu, chỉ là muốn mượn thế lực của cậu để dò xem rốt cuộc là kẻ nào đang bao che đám người kia mà thôi.”.
Phó Mặc Thần nghe xong mới lời kia bỗng nhiên đứng dậy tiến về phía bàn làm việc. Anh ta lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một chiếc khăn tay màu xanh. Trong chiếc khăn tay đó là một chiếc nhẫn ngọc.
“Trong thành phố này không chỉ có người của tôi mà còn có cả người của Trình Hướng, của cả tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới Irc. Cậu xem, đã từng nhìn thấy kí hiệu này hôm bị đám người kia bắt chưa?”
Phó Mặc Thần đưa chiếc nhẫn bằng ngọc kia lại gần về phía của Dịch Tư Nghiêm. Anh cầm chiếc nhẫn kia lên cẩn thận quan sát. Đúng là chiếc nhẫn này có khắc thêm một hình con chim đại bàng. Vết khắc vô cùng tỉ mỉ, có lẽ chiếc nhẫn này cũng có giá trị khá cao đi.
Trong đầu Dịch Tư Nghiêm chợt nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn hôm ấy tại bệnh viện phụ sản. Sau khi anh bị đưa đi có bị đám người kia đánh rất nhiều. Hình như anh đã từng nhìn thấy biểu tượng này ở đâu đó.
Anh cố nhớ lại, nhưng dường như kiếm tìm trong kí ức đều trở nên vô dụng.
“Sao rồi? Đã từng thấy chưa?” Phó Mặc Thần gặng hỏi.
Dịch Tư Nghiêm cau mày: “Đã từng thấy qua, có điều vẫn không nhớ là đã thấy ở đâu.”
Phó Mặc Thần cười lớn.
“Cậu cười cái gì?”
“Tất nhiên là phải cười rồi, nếu cậu thực sự đã từng thấy biểu tượng này vào cái ngày cậu bị bắt cóc thì có thể đám người kia có liên quan tới tổ chức sát thủ Irc. Để trị đám người đó thì tôi biết một người đấy…”
“Là Trình Hướng sao?”
Phó Mặc Thần gật đầu: “Tất nhiên rồi, Trình gia với Irc từ lâu đã đánh nhau tranh giành các mối làm ăn. Nếu cậu tới đó tìm có thể sẽ rõ hơn…”
Nói tới đây Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức đứng dậy.
“Đi luôn sao?” Phó Mặc Thần hỏi.
“Tất nhiên rồi, chứ cậu tưởng tôi rảnh rỗi tới đây tán gẫu sao?”
Phó Mặc Thần nhếch mép nhún vai: “Đâu biết được, nghe nói dạo này cậu có bảo vệ một người phụ nữ, có thể mang tâm tư yêu đương tới đây kể chuyện?”
Dịch Tư Nghiêm đứng ngoài cửa liếc ánh mắt bất cần của mình lên trên người Phó Mặc Thần: “Muốn nghe chuyện yêu đương của tôi chi bằng cậu đi tìm đối tượng kết hôn đi. Không tới một ngày nào đó ông Phó lại nghe lời tiểu thư họ Bối ép cậu kết hôn với cô ta cũng nên…”
Dịch Tư Nghiêm bỏ lại câu đó rồi thoải mái rời đi. Lúc đi ra ngoài còn tiện tay đem chiếc nhẫn ngọc kia bỏ vào túi.
***
Tại sân bay quốc tế Macao.
Dịch Tư Nghiêm mặc bộ đồ tây không quá bắt mắt đi ra từ trong sân bay. Bên cạnh anh còn có thêm hai vệ sĩ đi cùng. Lần này anh tới đây không chỉ đem theo hai vệ sĩ kia mà còn khoảng hơn chục người nữa. Có điều để tránh bị đám người ám sát biết được nên tất cả bọn họ đều ngụy trang thành hành khách, mỗi người đi một ngả nhưng mục đích duy nhất là để bảo vệ Dịch Tư Nghiêm.
Macao là khu vực có an ninh không an toàn nhất. Ở đây hội tụ rất nhiều bang phái xã hội đen khét tiếng, cũng là nơi vui chơi của đám công tử giàu có muốn đốt tiền trong những thứ bài bạc đỏ đen.
Dịch Tư Nghiêm bước ra ngoài, ánh đèn vàng sáng chói rọi vào mắt khiến anh hơi nhíu lại.
Kít…
Tiếng phanh xe vang lên một cách chói tai. Từ trong chiếc xe hơi ấy là hai người đàn ông bước ra. Một người toàn những vết xăm, ánh nhìn hung giữ. Người còn lại cợt nhả hơn chút, tóc dài buộc thành chỏm miệng ngậm một chiếc kẹo mút.
Cả hai người này đều đi tới chỗ của Dịch Tư Nghiêm. Người có tóc buộc chỏm kia khẽ vẫy tay chào. Nhưng bọn họ đều bị vệ sĩ của Dịch Tư Nghiêm chặn lại.
Dịch Tư Nghiêm đánh mắt qua quan sát.
Mộc Tử rút chiếc kẹo mút trong miệng qua, đầu ngó nghiêng mấy hướng rồi nói: “Bố trí phòng vệ cũng không tệ, không hổ danh là bạn bè thân thiết với Phó Mặc Thần…”
Người đàn ông đi cùng Mộc Tử khẽ đưa tay lên đánh đốp một cái vào đầu cậu ta, gương mặt hung dữ dịu đi rồi đưa tay về phía Dịch Tư Nghiêm nói: “Chào ngài Dịch, tôi theo sự phân bố của anh Trình tới đây đón anh.”
Dịch Tư Nghiêm thoáng cái đã hiểu sự tình, hóa ra là Phó Mặc Thần đã báo trước, họ Phó này làm việc cũng nhanh nhạy lắm.
“Chào anh, làm phiền các anh rồi.”
Dịch Tư Nghiêm đưa tay ra bắt lại rồi ra hiệu cho vệ sĩ lui xuống.
Hắc Tử dẫn bọn họ lên chiếc xe limousine riêng biệt. Khi Dịch Tư Nghiêm đặt chân lên xe, bên trong còn có vài người nữa đều ngồi phía dưới.
“À, ngài Dịch đừng để ý, đám ‘tiểu yêu’ này chúng tôi đem tới để bảo vệ anh nhưng thật chẳng ngờ người của anh đã bao vây gần hết khu này rồi…” Hắc Tử nói.
“Không sao, cảm ơn các anh đã chiếu cố.”
Chiếc xe một lần nữa lao vun vút trên đường. Có điều Mộc Tử lái có chút khác người, xe lượn lách hết ngóc ngách này tới ngóc ngách khác. Mấy đám ‘tiểu yêu’ mà Hắc Tử nói lúc nãy cố gắng tìm chỗ vịn tay vào, gương mặt nhợt nhạt.
Hai người vệ sĩ đi cùng Dịch Tư Nghiêm ánh mắt cũng hơi híp lại. Cho dù bọn họ đã từng lên chiến trường, nguy hiểm nào cũng từng gặp rồi chỉ có kiểu lái xe như muốn liều mạng này lần đầu thấy. Ngay từ đầu cái phong thái tóc buộc chỏm miệng ngậm kẹo mút đã khiến người khác nghi ngờ rồi.
Xe lượn lách một hồi thì cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn. Biệt thự này so với biệt thự của Dịch gia lớn hơn rất nhiều hơn nữa từ cổng vào cho tới bãi đỗ xe đều được thiết kế rất đặc biệt.
Chiếc xe limousine tiến vào bên trong, đi qua cổng rồi tới thẳng bãi để xe. Có điều xe mới đi được một nửa đột nhiên nền dưới đất bắt đầu chuyển động, chiếc xe limousine được vận chuyển xuống dưới tầng hầm.
Mộc Tử chạm tay vào phần khóa bằng vân tay rồi đẩy cửa bước xuống. Đàn em của họ ngồi phía cuối cùng cũng ổn định lại, bọn họ lần lượt đi xuống, còn lịch sự mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm. Dịch Tư Nghiêm cũng cứ thế mà bước xuống.