• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để đánh lạc hướng người đó dì Hà giả bộ choáng váng rồi ngã khụy xuống. Người kia tới chỗ của dì Hà đỡ dì ấy đứng dậy. Nhân cơ hội này dì Hà nhờ anh ta dìu mình về phía đại sảnh để tạo cơ hội cho Châu Liên rời khỏi phòng.

Người đàn ông kia lúc đầu còn hơi phân vân một chút nhưng mấy ngày nay anh ta canh giữ ở đây cũng không có thấy điều gì bất thường. Vắng mặt một lúc cũng chẳng thể gây lên chuyện gì to tát. Nghĩ như thế nên anh ta dìu dì Hà đi về phía đại sảnh. Người vừa đi thì Châu Liên đã đẩy cửa rồi rời khỏi đó.

Để tránh người hầu trong biệt thự phát hiện Châu Liên chỉ có thể tạm thời trốn trong phòng của người hầu. Bây giờ là ban ngày, người hầu thường sẽ không vào đây nên cô có thể yên tâm chờ dì Hà quay trở lại.

Cô vừa mới tự an ủi mình như thế thì bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Chỉ vài giây sau là có người mở của đi vào bên trong. Châu Liên nhanh trí trốn dưới gầm giường. Vì bụng cô hơi to nên việc chui xuống tốn rất nhiều thời gian. Cô vừa mới đẩy được phần chân vào bên trong thì vừa hay người kia đi tới cạnh giường.

Suýt chút nữa thôi cô đã bị phát hiện rồi.

Người kia hình như lấy thứ gì đó từ trên giường thì phải.

Bộp!

Một vật gì đó trông rất giống nhẫn lăn vào bên trong gầm giường, nó dừng ngay trước mặt Châu Liên. Châu Liên khẽ nhích người vào bên trong, nhưng dường như người kia đang có ý định cúi xuống tìm đồ.

Châu Liên nhìn thấy người kia quỳ xuống có ý định chui vào trong tìm. Tim cô đập vô cùng nhanh, nếu bị phát hiện nhất định sẽ không còn cơ hội để trốn thoát, hơn nữa dì Hà nhất định cũng sẽ liên lụy theo.

“Tiểu Hoa… cô ra đây cho tôi…” m thanh từ bên ngoài vọng lại.

Cô gái kia đang quỳ dưới đất vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa. Châu Liên liền thở phào một cái. Cô sợ ở đây lâu sẽ bị phát hiện nên vội vàng chui ra rồi đi ngoài hành lang, tìm một chỗ thích hợp.

Đúng lúc này hai người phụ bếp đi về phía này. Châu Liên không suy nghĩ nhiều trực tiếp đẩy cửa của căn phòng đối diện rồi chui vào. Cô vừa mới chui vào thì một bàn tay đã bịt lấy miệng cô.

Châu Liên hốt hoảng, tim cô lúc này như trống đập.

Nhưng sau đó khi cô nhìn thấy người phía sau thì vội thở phào nhẹ nhõm. Người phía sau kia tất nhiên là dì Hà.



Dì Hà nói nhỏ vào tai của Châu Liên: “Khoảng ba mươi phút nữa, xe chuyển đồ ăn từ nông trường sẽ tới. Lúc ấy cháu chỉ cần trốn thật kĩ trong xe. Dì đã nhờ người lái xe đó đưa cháu rời khỏi đây. Sau khi ra khỏi đây thì tới địa chỉ này tìm người tên A Vẫn, người đó sẽ giúp cháu rời khỏi Lạc Thành.”

Dì Hà vừa dặn dò Châu Liên vừa đem hết tất cả số tiền mình tích góp được trong nhiều năm qua dúi vào tay cô.

“Dì không có gì nhiều, chỉ có chút ít này thôi. Sau khi rời khỏi thành phố này rồi hãy dùng số tiền này sống thật tốt, đừng bao giờ quay trở lại đây nữa…”

Đôi mắt của Châu Liên chợt ửng đỏ. Cô sao có thể đem hết số tiền mà dì Hà tích cóp cả đời mới có được.

“Cháu có tiền, dì cứ cầm lấy số tiền này để khi nào về già còn có chốn dung thân. Dì Hà, cháu rất biết ơn dì… Nếu không có dì, cháu sẽ không thể rời khỏi đây được…”

Dì Hà vừa ôm lấy Châu Liên, vừa vỗ lưng an ủi cô.

“Cháu giống hệt với mẹ cháu, vô cùng lương thiện. Dì giúp cháu rời khỏi đây coi như trả lại lòng tốt mà trước đây mẹ cháu đã giúp ta… Không còn sớm nữa, chúng ta phải rời khỏi đây thôi…”

Dì Hà vừa nói vừa lau vài giọt nước mắt trên má. Sau cùng dì ấy ra bên ngoài trước xem xét tình hình rồi mới để Châu Liên đi theo mình. Lúc gần tới nhà bếp thì đột nhiên Châu Liên phát hiện ra sợi dây chuyền trên cổ mình đã rơi mất từ lúc nào.

Cô nhớ lại đoạn giằng co với dì Hà trong căn phòng kia. Chắc chắn là rơi trong căn phòng đó. Châu Liên nói với dì Hà cô đi vệ sinh một chút nhưng thực ra là quay lại căn phòng kia để lấy chiếc vòng cổ mà Dịch Tư Nghiêm tặng cho cô.

Chiếc vòng quả nhiên là rơi ở đó. Châu Liên đi tới nhặt vòng lên rồi định đi nhưng đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Cô không nghĩ nhiều mà nấp vào bên cạnh giá sách.

Cạch!

Người đẩy cửa đi vào là Lưu Nhiên, theo sau bà ta luôn là người hầu thân cận.

Lưu Nhiên đi tới bàn, ngồi xuống. Dáng vẻ của bà ta vô cùng thản nhiên mà điềm đạm uống trà. Bây giờ thì Châu Liên mới biết đây là phòng của bà ta.

Người hầu bên cạnh vừa châm trà, vừa nói: “Phu nhân, tôi thấy vẫn nên nói cho cậu hai biết thân thế thực sự của tiểu thiếu gia…”

Châu Liên nhấp một ngụm trà rồi đặt chiếc ly xuống. Bà ta có vẻ nghĩ ngợi một lúc mới chịu lên tiếng.



“Dịch Hoài Tự chưa từng yêu tôi, cho dù có biết Nghiêm nhi là con trai của ông ấy thì đã sao? Cũng chẳng thay đổi được điều gì cả…”

Châu Liên nghe xong những lời kia vội thất thần, chân cô mềm nhũn, cả người như không còn chút sức lực nào cả. Nhưng vì sợ gây ra tiếng động, sợ Lưu Nhiên phát giác cô chỉ có thể cắn răng bịt chặt miệng mình lại tiếp tục nghe sự thật.

Người hầu thân cận của bà ta lại tiếp tục khuyên nhủ.

“Mẹ quý nhờ con, tiểu thiếu gia lại ưu tú như vậy… cho dù cậu hai không có tình cảm với phu nhân thì ít nhiều cũng sẽ không căng thẳng như bây giờ…”

Lưu Nhiên khẽ nở một nụ cười nhạt nhòa. Bà ta nhìn ly trà trong tay mình không lấy một gợn sóng. Cũng giống như tình cảm mà Dịch Hoài Tự dành cho bà ta vậy, không lấy một chút ấm áp.

“Sẽ không thể thay đổi được điều gì cả. Cậu ấy bây giờ hận tôi còn không hết… Cậu ấy cho rằng tại tôi Từ Giai mới chết…”

“Tôi thích cậu ấy mấy chục năm trời, luôn dõi theo, ở bên ủng hộ nhưng chưa một lúc nào Dịch Hoài Tự để mặt tới cả. Cái ngày cậu ta tưởng nhầm tôi là Từ Giai làm loạn, ở trên người tôi gọi tên người phụ nữ ấy trái tim tôi đau tới nghẹt thở. Tôi luôn ghen tị với Từ Giai, ghen tị vẻ đẹp cùng sự yêu thích mà Dịch Hoài Tự dành cho cô ta. Nếu không phải vì sự ghen ghét, đổ kị tới điên cuồng ấy thì có lẽ cuộc đời Từ Giai cũng không tới nỗi bất hạnh như vậy…”

“Nhiều lúc tôi từng thử nghĩ, nếu ngày hôm ấy tôi không dao động vì lời hứa Dịch Hoài Tự sẽ bỏ trốn cùng tôi nếu tôi nói ra chỗ của Từ Giai và Châu Hiên, không dao động mỗi khi nhìn thấy cậu ta đau khổ thì chắc chắn chúng tôi sẽ có kết thúc tốt hơn bây giờ…”

Lưu Nhiên ngồi tự người vào ghế, khóe mắt chợt ửng đỏ. Bà ta hoài niệm về một quá khứ đã qua. Một nỗi niềm ân hận vì sự bồng bột của tuổi trẻ để rồi bây giờ đổi lại là sự lạnh nhạt cùng thờ ơ của người đàn ông mà bà ta yêu nhất.

Năm đó vốn dĩ là Dịch Hoài Tự đã buông tha cho Từ Giai nhưng chính bà ta đứng sau chỉ chỗ cho người đàn ông kia chỗ ở của Từ Giai và Châu Hiên. Vì Dịch Hoài Tự đã hứa sau khi nhìn thấy Từ Giai yên ổn thì sẽ cùng Lưu Nhiên bỏ trốn. Nhưng Lưu Nhiên lại không ngờ được sau khi nhìn thấy Từ Giai, Dịch Hoài Tự lại nổi lên lòng tham muốn chiếm đoạt nên mới sai người giết chết Châu Hiên.

Một lần nữa trái tim của Châu Liên đau tới nghẹt thở. Phải đau đớn thế nào khi phát hiện ra người đàn ông mình yêu nhất lại chính là con trai của kẻ đã giết chết cha cô, cưỡng hiếp mẹ cô, đẩy cô tới cuộc sống không cha, không mẹ, không gia đình. Bây giờ lấy một chốn dung thân cũng không có.

Châu Liên quá xúc động, cô không thể kiềm chế được bản thân mình nữa. Cả người cô tựa vào giá sách bên cạnh nhưng cơ thể cô bây giờ run rẩy không thể áp chế, càng không lấy nổi một chút bình tĩnh trong đầu. Cô vô tình đã gây ra tiếng động để Lưu Nhiên phát giác.

Người hầu thân cận của bà ta ngay lập tức đi và bên trong xem sao thì nhìn thấy Châu Liên đang tựa vào giá sách, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Lưu Nhiên cũng đi tới, bà ta nhìn cô đau khổ như vậy cũng biết rằng những chuyện bà ta vừa nói cô đều đã nghe rõ, tới thân thế của con trai mình cũng bị bại lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK