Trải qua ngày hôm ấy Từ Lâm Thần không còn xuất hiện nữa. Một vài nữ y tá cũng đồn rằng họ Từ kia bị ép về thành phố lấy vợ hào môn. Châu Liên cũng chỉ biết như vậy, ngoài ra cô cũng không quan tâm lắm.
***
22 giờ, Lạc Thành.
Đi dọc hành lang quán bar Tân Hải là tới một phòng bao cao cấp chỉ dành cho đám người giàu có. Nơi quán bar được xây dựng là một mảnh đất phồn hoa vô cùng có giá trị, mà cái quán bar này lại thuộc sở hữu của Phó Mặc Thần.
Tân Hải được chia ra làm hai khu vực được ngăn cách bởi vườn hoa phía sau hành lang. Một bên dành cho giới thượng lưu, nơi còn lại thuộc bình dân loại người nào cũng có thể tới.
Hôm nay nơi thuộc về đám công tử đang có mặt ở đây được bày trí vô cùng khác biệt với bình thường, dường như là buổi party hơn.
Người đến đông đủ, đa phần là nam có thêm một vài cô gái nữa nhưng thực ra đều là do bọn họ đưa tới.
Phó Mặc Thần ngồi bên cạnh Dịch Tư Nghiêm, hai người này là im lặng nhất từ đầu tới giờ. Cho tới lúc nâng chén rượu cũng không buồn chạm tay. Một người trong số đám đông kia vội lên tiếng nói với Phó Mặc Thần: “Dịch Tư Nghiêm có chuyện thì thôi đi, đằng này cậu đâu có thất tình, càng không phải tổn thất làm ăn. Tới đây uống vài chén vớn anh em…”
Phó Mặc Thần phẩy tay, chậm rãi tập trung vào màn hình lướt tiếp. Người kia thấy vậy cũng không lôi kéo thêm nữa.
Bọn họ hát hò rồi chơi cá cược tới tận đêm muộn mới lần lượt rời đi. Cho tới lúc chỉ còn lại mình Dịch Tư Nghiêm, Phó Mặc Thần bỗng dưng lên tiếng: “Cậu định cứ như vậy?”
Dịch Tư Nghiêm cầm chai rượu trên bàn, bật nắp rồi tu một hơi dài. Uống xong anh mới đặt chai rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng và buồn chán.
“Đúng vậy, tôi không thể quên cô ấy…”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm lại tiếp tục tu thêm một ngụm nữa. Nhưng lần này rượu dốc xuống quá nhanh làm anh ho sặc sụa.
Khụ! Khụ! Khụ!
Dịch Tư Nghiêm ho một tràng dài, phải mất đến mấy phút mới ổn định lại được. Phó Mặc Thần xem bộ dạng này của anh cũng đã chán ngấy rồi. Nốc rượu rồi lại vào bệnh viện, ra rồi lại nốc rượu. Thực sự là không cần cái mạng này nữa mà.
“Cậu thử tìm một người khác xem, biết đâu có thể quên được cô gái kia.” Phó Mặc Thần Nghiêm túc nói.
Dịch Tư Nghiêm nở một nụ cười đắng chát, anh khua khua tay không biết là tỉnh hay say rồi nữa: “Không thể, người khác là người khác, còn cô ấy là cô ấy. Ngoài cô ấy ra tôi không cần một ai khác. Không phải cô ấy không lấy…”
Phó Mặc Thần bên cạnh cũng chưa từng yêu đương làm sao hiểu được cảm giác lúc này của Dịch Tư Nghiêm. Anh ta chỉ có thể ngồi ở đây xem cái tình trạng ma men say rượu này thôi. Lát nữa có nôn ọe gì thì gọi người vào xử lý, coi như vậy cũng đã gọi là an ủi lúc thất tình.
Dịch Tư Nghiêm cứ uống hết chai này tới chai khác cho tới lúc mê man không biết gì nữa. Phó Mặc Thần vừa mới ra ngoài nghe điện thoại của Hàn Bân vậy nên trong căn phòng này chỉ còn mình anh.
Lúc này điện thoại Dịch Tư Nghiêm chợt đổ chuông liên tục. Một hồi rồi lại hai… mãi cho tới khi đầu dây bên kia ngừng gọi mới thôi.
Phó Mặc Thần sau khi nghe điện thoại xong đi vào thì thấy Dịch Tư Nghiêm đã gục. Anh ta sai người của mình vào dọn dẹp đồng thời cũng đưa Dịch Tư Nghiêm tới khách sạn.
Phía bên này Châu Liên cầm chiếc điện thoại bàn ở trong trạm xá gọi điện liên tục nhưng người ở đầu dây bên kia không bắt máy. Cô lúc này đang đỏ hoe mắt. Á Hiên rõ ràng buổi sáng không sao nhưng tới chiều đột nhiên nóng sốt mãi không thuyên giảm. Cô giáo trông trẻ thấy tình hình không ổn nên vội đưa nhóc con ra trạm xá để kiểm tra. Nhưng khổ nỗi là y tế ở đây vô cùng nghèo nàn, lạc hậu.
Bọn họ cũng chẳng biết làm thế nào ngoài việc lau người qua cho nhóc con. Nhưng tình hình có vẻ không ổn lắm, Á Hiên cứ khóc mãi, Châu Liên đứng bên ngoài nghe tiếng khóc của con gái mà cũng khóc theo. Cô sợ nhóc con có chuyện nên đã ngay lập tức liên lạc với Dịch Tư Nghiêm để xin anh giúp đỡ. Có điều cho dù cô gọi bao nhiêu cuộc vẫn không hề được hồi âm.
Châu Liên gần như suy sụp, cho tới khi bác lái xe chuyên chở vật dụng y tế vừa hay lên tới nơi. Nhà bác ấy cũng có trẻ sơ sinh, một vài lần xuống trợ xin trợ giúp y tế bác có xin được một chút thuốc hạ sốt cho trẻ con. Lúc nhận được gói thuốc kia Châu Liên mừng như phát điên, vội vàng chiết sữa từ trên người mình rồi hòa thuốc vào cho Á Hiên uống.
Uống xong Á Hiên vẫn khóc nhưng dần dần tiếng khóc cũng nhỏ dần rồi trở lại im ắng. Nhiệt độ cũng giảm hơn so với lúc đầu. Để chắc chắn con gái không sao Châu Liên đã dùng hết số tiền mình dành dụm được để nhờ bác lái xe kia chở hai mẹ con xuống khu vực chợ buôn, ở dưới đó có bệnh viện.
Bác lái xe kia nhìn Châu Liên khóc đỏ cả mắt, lại trông cô gầy gò còn quỳ xuống cầu xin nên ông ta mủi lòng. Như vậy đêm hôm đó cô đã đưa Á Hiên xuống bệnh viện. Kiểm tra xong hết, bác sĩ mới kết luận là không sao. Trẻ con ốm sốt là điều không thể tránh khỏi, những lúc như vậy thì trong nhà phải dự trữ một chút thuốc hạ sốt. Ốm nhẹ thì có thể uống vitamin c để sức đề kháng tốt hơn, còn trường hợp ốm nặng như hôm nay thì bắt buộc phải nhập viện sớm nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thông báo quan trọng là Dương sẽ bão chương trong hôm nay. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhee
***
22 giờ, Lạc Thành.
Đi dọc hành lang quán bar Tân Hải là tới một phòng bao cao cấp chỉ dành cho đám người giàu có. Nơi quán bar được xây dựng là một mảnh đất phồn hoa vô cùng có giá trị, mà cái quán bar này lại thuộc sở hữu của Phó Mặc Thần.
Tân Hải được chia ra làm hai khu vực được ngăn cách bởi vườn hoa phía sau hành lang. Một bên dành cho giới thượng lưu, nơi còn lại thuộc bình dân loại người nào cũng có thể tới.
Hôm nay nơi thuộc về đám công tử đang có mặt ở đây được bày trí vô cùng khác biệt với bình thường, dường như là buổi party hơn.
Người đến đông đủ, đa phần là nam có thêm một vài cô gái nữa nhưng thực ra đều là do bọn họ đưa tới.
Phó Mặc Thần ngồi bên cạnh Dịch Tư Nghiêm, hai người này là im lặng nhất từ đầu tới giờ. Cho tới lúc nâng chén rượu cũng không buồn chạm tay. Một người trong số đám đông kia vội lên tiếng nói với Phó Mặc Thần: “Dịch Tư Nghiêm có chuyện thì thôi đi, đằng này cậu đâu có thất tình, càng không phải tổn thất làm ăn. Tới đây uống vài chén vớn anh em…”
Phó Mặc Thần phẩy tay, chậm rãi tập trung vào màn hình lướt tiếp. Người kia thấy vậy cũng không lôi kéo thêm nữa.
Bọn họ hát hò rồi chơi cá cược tới tận đêm muộn mới lần lượt rời đi. Cho tới lúc chỉ còn lại mình Dịch Tư Nghiêm, Phó Mặc Thần bỗng dưng lên tiếng: “Cậu định cứ như vậy?”
Dịch Tư Nghiêm cầm chai rượu trên bàn, bật nắp rồi tu một hơi dài. Uống xong anh mới đặt chai rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng và buồn chán.
“Đúng vậy, tôi không thể quên cô ấy…”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm lại tiếp tục tu thêm một ngụm nữa. Nhưng lần này rượu dốc xuống quá nhanh làm anh ho sặc sụa.
Khụ! Khụ! Khụ!
Dịch Tư Nghiêm ho một tràng dài, phải mất đến mấy phút mới ổn định lại được. Phó Mặc Thần xem bộ dạng này của anh cũng đã chán ngấy rồi. Nốc rượu rồi lại vào bệnh viện, ra rồi lại nốc rượu. Thực sự là không cần cái mạng này nữa mà.
“Cậu thử tìm một người khác xem, biết đâu có thể quên được cô gái kia.” Phó Mặc Thần Nghiêm túc nói.
Dịch Tư Nghiêm nở một nụ cười đắng chát, anh khua khua tay không biết là tỉnh hay say rồi nữa: “Không thể, người khác là người khác, còn cô ấy là cô ấy. Ngoài cô ấy ra tôi không cần một ai khác. Không phải cô ấy không lấy…”
Phó Mặc Thần bên cạnh cũng chưa từng yêu đương làm sao hiểu được cảm giác lúc này của Dịch Tư Nghiêm. Anh ta chỉ có thể ngồi ở đây xem cái tình trạng ma men say rượu này thôi. Lát nữa có nôn ọe gì thì gọi người vào xử lý, coi như vậy cũng đã gọi là an ủi lúc thất tình.
Dịch Tư Nghiêm cứ uống hết chai này tới chai khác cho tới lúc mê man không biết gì nữa. Phó Mặc Thần vừa mới ra ngoài nghe điện thoại của Hàn Bân vậy nên trong căn phòng này chỉ còn mình anh.
Lúc này điện thoại Dịch Tư Nghiêm chợt đổ chuông liên tục. Một hồi rồi lại hai… mãi cho tới khi đầu dây bên kia ngừng gọi mới thôi.
Phó Mặc Thần sau khi nghe điện thoại xong đi vào thì thấy Dịch Tư Nghiêm đã gục. Anh ta sai người của mình vào dọn dẹp đồng thời cũng đưa Dịch Tư Nghiêm tới khách sạn.
Phía bên này Châu Liên cầm chiếc điện thoại bàn ở trong trạm xá gọi điện liên tục nhưng người ở đầu dây bên kia không bắt máy. Cô lúc này đang đỏ hoe mắt. Á Hiên rõ ràng buổi sáng không sao nhưng tới chiều đột nhiên nóng sốt mãi không thuyên giảm. Cô giáo trông trẻ thấy tình hình không ổn nên vội đưa nhóc con ra trạm xá để kiểm tra. Nhưng khổ nỗi là y tế ở đây vô cùng nghèo nàn, lạc hậu.
Bọn họ cũng chẳng biết làm thế nào ngoài việc lau người qua cho nhóc con. Nhưng tình hình có vẻ không ổn lắm, Á Hiên cứ khóc mãi, Châu Liên đứng bên ngoài nghe tiếng khóc của con gái mà cũng khóc theo. Cô sợ nhóc con có chuyện nên đã ngay lập tức liên lạc với Dịch Tư Nghiêm để xin anh giúp đỡ. Có điều cho dù cô gọi bao nhiêu cuộc vẫn không hề được hồi âm.
Châu Liên gần như suy sụp, cho tới khi bác lái xe chuyên chở vật dụng y tế vừa hay lên tới nơi. Nhà bác ấy cũng có trẻ sơ sinh, một vài lần xuống trợ xin trợ giúp y tế bác có xin được một chút thuốc hạ sốt cho trẻ con. Lúc nhận được gói thuốc kia Châu Liên mừng như phát điên, vội vàng chiết sữa từ trên người mình rồi hòa thuốc vào cho Á Hiên uống.
Uống xong Á Hiên vẫn khóc nhưng dần dần tiếng khóc cũng nhỏ dần rồi trở lại im ắng. Nhiệt độ cũng giảm hơn so với lúc đầu. Để chắc chắn con gái không sao Châu Liên đã dùng hết số tiền mình dành dụm được để nhờ bác lái xe kia chở hai mẹ con xuống khu vực chợ buôn, ở dưới đó có bệnh viện.
Bác lái xe kia nhìn Châu Liên khóc đỏ cả mắt, lại trông cô gầy gò còn quỳ xuống cầu xin nên ông ta mủi lòng. Như vậy đêm hôm đó cô đã đưa Á Hiên xuống bệnh viện. Kiểm tra xong hết, bác sĩ mới kết luận là không sao. Trẻ con ốm sốt là điều không thể tránh khỏi, những lúc như vậy thì trong nhà phải dự trữ một chút thuốc hạ sốt. Ốm nhẹ thì có thể uống vitamin c để sức đề kháng tốt hơn, còn trường hợp ốm nặng như hôm nay thì bắt buộc phải nhập viện sớm nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thông báo quan trọng là Dương sẽ bão chương trong hôm nay. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhee