• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khác với biểu cảm thường ngày, hôm nay Dịch Tư Nghiêm trầm hơn hẳn, anh vội phẩy tay ra hiệu cho Trần Ngụy rời đi. Trần Ngụy cũng không nói gì thêm nữa, anh cứ thế ra ngoài rồi khép cửa lại.

Cánh cửa khép lại, tâm trạng của Dịch Tư Nghiêm cũng tụt xuống. Anh xoa mi mắt ngồi tựa vào ghế. Rốt cuộc thì anh cũng hiểu cảm giác khi đánh mất người phụ nữ mình yêu đau khổ đến thế nào.

Rõ ràng anh có thể cứu cô, có thể đứng ra làm tất cả mọi chuyện nhưng anh lại chẳng làm gì cả, cứ tận mắt nhìn cô đau khổ, tận tai nghe thấy tiếng hét ngàn vạn thương tâm kia. Bây giờ thì anh hối hận rồi, nhưng có lẽ mọi chuyện đã không thể quay lại.

Dịch Tư Nghiêm ngồi một chút rồi vội đứng dậy, anh lấy chìa khóa xe từ chỗ Trần Ngụy rồi rời khỏi quân khu. Trần Ngụy đứng từ xa nhìn thấy sự hấp tấp của tư lệnh nhà mình cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ là thay đổi ít hay nhiều mà thôi.

***

Dịch Tư Nghiêm lái xe trở về biệt thự của bọn họ, nơi mà trước khi mất tích Châu Liên vẫn ở. Xe lái vào giữa sân thì anh vội vàng đi xuống. Quản gia chạy tới chào, nhân tiện hỏi xem có chuyện gì mà giờ này anh đã trở về.

“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”

Dịch Tư Nghiêm không quan tâm tới ông ta, cứ thế đi tới căn phòng mà Châu Liên ở. Từ lúc cô mất tích anh vẫn luôn đi tìm cô, chưa từng trở về nơi này. Bây giờ quay trở lại một phần là muốn tìm ra chút manh mối, một phần là muốn đem đồ đạc của cô đi.

Cạch!

Cửa phòng được mở ra, bên trong có một chút hương thơm tự nhiên của nhài. Trong phòng của cô ngay cạnh cửa sổ có đặt một chậu hoa nhài nên mùi kia là điều dễ hiểu. Bước chân của Dịch Tư Nghiêm dần đi vào bên trong. Căn phòng được sắp xếp cô cùng ngăn nắp, tới cả chăn gối đều được gấp gọn.

Châu Liên rất thích sạch sẽ, đặc biệt là thích những màu tươi mát như màu xanh dương, màu trắng nên toàn bộ căn phòng dường như đều là những màu sắc đó khác hoàn toàn với phong cách trầm lặng của Dịch Tư Nghiêm.

Dịch Tư Nghiêm bước tới giường của cô ngồi xuống. Trên chăn gối vẫn còn lưu lại một chút mùi hương chỉ thuộc về riêng Châu Liên khiến cho nỗi nhớ nhung của anh càng lúc càng tăng lên tới đỉnh điểm.

Trên cái tủ gỗ đặt đèn ngủ ngay cạnh giường có để một vài vật trang trí nhỏ, hình như tất cả đều là tự tay cô làm. Sự chú ý của Dịch Tư Nghiêm không đặt vào đó mà anh đang lưu tâm bên một tờ giấy đặt bên cạnh.



Anh cầm tờ giấy kia lên, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn được viết gọn.

‘Dịch Tư Nghiêm, khi tôi viết bức thư này đặt ở đây, tôi không biết liệu anh có đọc được không nữa bởi vì sự tồn tại hay biến mất của tôi dường như không có một chút ảnh hưởng gì tới anh cả. Vì thế tôi viết những dòng này, coi như là để tự an ủi mình hoặc cũng có thể là dãi bày tâm trạng của tôi hiện tại.

Anh biết không, khi mới đặt chân vào Dịch gia, khi lần đầu gặp anh tôi đã rất bất ngờ. Tôi bất ngờ bởi vì tính cách áp chế người khác của anh, sự lạnh lùng mà chỉ thông qua ánh mắt cũng khiến tôi cảm thấy lạc lõng và sợ hãi. Nhưng rồi càng ngày tôi lại càng phát hiện, anh không hề giống với bên ngoài biểu hiện. Có thể nói trong lòng tôi anh đúng là đã dần chiếm được một vị trí quan trọng. Có điều tôi lại bàng hoàng nhận ra khoảng cách giữa anh và tôi là quá lớn. Tôi thấp hèn, tôi kém hiểu biết lại chẳng hề có gia thế. Giữa tôi và anh dường như tồn tại ở hai nửa thế giới khác nhau. Anh đại diện cho đám người giàu còn tôi đại diện cho đám người nghèo ti tiện. Giữa giàu và nghèo không thể cân bằng vậy nên tôi và anh dường như chẳng thể có cơ hội nào để tiến về phía nhau huống hồ gì giữa tôi và gia đình anh đã có một mối thù giết cha, giết mẹ.

Châu Liên tôi suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ khao khát một cuộc sống tự do, khao khát thứ danh phận mà mãi mãi anh cũng chẳng thể cho tôi được. Xin lỗi anh vì đã không giữ lời hứa, không làm đúng với thỏa thuận, giao dịch trước đó của chúng ta. Tôi sẽ đem con của mình rời khỏi nơi này. Tôi cũng sẽ chăm sóc cho nó thật tốt nên hy vọng anh đừng tìm tôi, cũng đừng gặp lại để có thêm bất cứ dây dưa gì nữa. Tạm biệt anh!’

Dịch Tư Nghiêm đọc xong những từ kia bàn tay cũng vo tròn tờ giấy đó lại. Anh tức giận ném nó ra một chỗ. Cô vốn dĩ không hiểu anh đối với cô là thế nào. Cô lại càng không hiểu anh đã đem hết tấm chân tình của mình ra để níu lấy tay cô. Nhưng rốt cuộc lại nhận lại những lời từ biệt này.

“Châu Liên, em cứ phải cố chấp như vậy sao?” Dịch Tư Nghiêm thốt lên từng tiếng một như đang muốn trách móc, lại như muốn hỏi thật lòng cô một câu như vậy.

Nhưng câu hỏi của anh sẽ chẳng thể nhận được lời hồi đáp bởi vì cô đã rời khỏi đây, biến mất khỏi thế giới của anh một cách triệt để.

Quản gia lúc này cũng đuổi tới nơi, ông ta đứng bên ngoài nói vọng vào bên trong: “Cậu chủ, phu nhân muốn gặp cậu…”

Dịch Tư Nghiêm nghe xong chẳng hề có phản ứng. Ánh mắt anh dừng lại ở tờ giấy vo tròn trước mặt. Nghĩ ngợi một lúc anh lại đi tới nhặt nó lên rồi vuốt thẳng gấp gọn bỏ vào trong túi áo. Xong xuôi anh mới mở cửa ra.

“Nói với mẹ tôi là hiện giờ tôi không muốn gặp bà ấy. Còn nữa, sai người dọn hết đồ của Châu Liên lại, lát nữa tôi sẽ sai người tới lấy…”

Dịch Tư Nghiêm bỏ lại những lời đó rồi bước chân rời đi. Căn biệt thự rộng lớn này không có Châu Liên thì anh chẳng còn lý do gì để trở lại nữa.

Bước chân của Dịch Tư Nghiêm chợt dừng lại. Lưu Nhiên bây giờ đang đứng trước mặt anh. Bà ta đưa ánh mắt trách móc về phía anh rồi lại nghiêm túc: “Ta có chuyện muốn nói với con…”

Lưu Nhiên buông lời, chờ đợi phản ứng của Dịch Tư Nghiêm.

Dịch Tư Nghiêm nhìn qua sắc mặt của bà ta một lần rồi lên tiếng: “Nếu là chuyện liên quan tới Châu Liên, con hy vọng mẹ đừng nhúng tay vào nữa. Con nói thẳng, đời này nếu không phải là cô ấy con sẽ không lấy. Mẹ cũng đừng hòng yêu cầu con làm chuyện gì, đặc biệt là chuyện sinh con bởi vì chính mẹ đã gián tiếp vứt bỏ đi đứa cháu nội duy nhất…”



Sau đó anh bỏ đi nhưng Lưu Nhiên đã kéo tay anh lại.

“Nghiêm nhi, con không thể con nhỏ kia mê hoặc nữa…”

Dịch Tư Nghiêm vùng tay bà ta ra, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu mẹ còn làm ra bất cứ chuyện gì nữa vậy thì đứa con này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa, cả cái chức vụ này con cũng không cần… Cái con cần chỉ là gia đình nhỏ và cô ấy thôi…”

“Chát!”

Lần đầu Dịch Tư Nghiêm bị đánh bởi chính bàn tay của mẹ mình.

“Con điên rồi, vì người đàn bà kia mà vứt bỏ đi tương lai của mình sao? Dịch Tư Nghiêm con tỉnh táo lại đi, cô ta chỉ là kẻ đẻ thuê, là con rối mà Dịch gia chơi đùa thôi.”

Dịch Tư Nghiêm ánh mắt tối sầm, gương mặt nghiêm nghị không chút sắc khí.

Từng lời nói của Dịch phu nhân càng làm anh ta không vui.

“Đây là lần cuối cùng con sẽ không can thiệp, lần sau dù có trái ý con cũng sẽ tuyệt đối không để yên.”

Bóng lưng Dịch Tư Nghiêm rời đi lạnh lẽo và cô độc. Trong lòng anh là những cơn bão cũng lốc xoáy không thể ngăn cản.

Đến Dịch phu nhân cũng không dám nói thêm câu gì mặc kệ anh rời đi.

Đây là lần thứ hai anh mở chuyện ra nói với bà ta những lời này. Lần đầu tiên là sau khi biết tin Châu Liên mang thai, anh đã nói chuyện với bà ta nhưng có vẻ lần này Dịch phu nhân mới tin một sự thật rằng người con trai bà ta nuôi mấy chục năm bây giờ đã bị một người phụ nữ như Châu Liên cướp lấy trái tim.

Dịch gia sắp thay đổi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK