• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Dịch Tư Nghiêm trầm trầm, ánh mắt hiền dịu nhìn về phía Châu Liên thầm thuyết phục: "Để anh."

Cánh cửa khép lại, chỉ còn mình cô trong phòng, trong lòng vẫn không yên tâm mà đi theo phía sau hai cha con họ.

Dịch Tư Nghiêm đặt Á Hiên ngồi dưới xuống dưới giường miệng lên tiếng: "Đừng khóc nữa."

Á Hiên không quan tâm lời anh nói vẫn nức nở. Lần này giọng của Dịch Tư Nghiêm dịu dàng hơn một chút: "Nếu con không khóc nữa ba sẽ đưa con tới khu vui chơi đi tàu lượn, ngắm thủy cung, xem nhiều loại động vật, còn có cả rất nhiều kẹo, rất nhiều bạn bè nữa."

Dường như trẻ con dù có hiểu chuyện đến đâu thì vẫn là trẻ con mà thôi. Á Hiên vừa nghe Dịch Tư Nghiêm nói đến dường như bị cuốn hút. Nó không khóc nữa, có chút bướng bỉnh: "Chú nói dối."

Dịch Tư Nghiêm mỉm cười, xoa đầu con bé: "Ba không nói dối, nếu Á Hiên ngoan ba sẽ cho con đi."

"Tôi không thèm."

Dịch Tư Nghiêm nhìn Á Hiên, đáy mắt có chút nghi ngờ: "Thật không?"

Á Hiên trong lòng dù rất muốn nhưng nó vẫn kiềm chế sự ham vui đó bởi vì nó biết người đàn ông này đã làm mẹ cô khóc. Lần đó trong bệnh viện khiến cho nó không thể quên được.

Á Hiên đuổi Dịch Tư Nghiêm về: "Chú về đi, tôi không muốn thấy chú nữa."

"Nghe nói Á Hiên sợ, ba sẽ ở đây cho tới khi nào Á Hiên ngủ."

"Chú về đi, tôi không cần chú." Á Hiên cự tuyệt một cách dứt khoát.

Con bé nằm xuống, kéo chăn trùm lên đầu, không muốn nhìn thấy Dịch Tư Nghiêm. Đối với sự bướng bỉnh này anh không hề nản chí.

"Ba kể chuyện cho Á Hiên nghe nha."

Con bé không nói gì, Dịch Tư Nghiêm bắt đầu kể chuyện.



"Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nọ sống rất hạnh phúc, một ngày nào đó bỗng dưng hai người đó có chút bất đồng quan điểm. Người vợ không chịu được cuộc sống phồn hoa nơi thành thị liền xách theo hành lý rời đi."

Dịch Tư Nghiêm kể tới đây, Á Hiên liền bỏ chăn xuống, tập trung nghe anh kể chuyện: "Sau đó thì sao?"

"Dĩ nhiên là người chồng không chịu được đi tìm người vợ khắp nơi. Người chồng là một quân nhân không thể thường xuyên xin nghỉ vì anh ta còn có công việc bảo vệ tổ quốc."

"Vậy hai người họ có về với nhau không?"

"Tất nhiên là có, cả hai người đều vẫn còn tình cảm sâu đậm, họ còn có một đứa con gái. Đứa bé này rất giống con, con bé không chấp nhận người cha chỉ vì ông ấy không ở bên cạnh hai mẹ con trong những năm qua."

Á Hiên phản đối: "Chú nói sai rồi, cháu không chấp nhận là vì chú làm mẹ khóc."

Dịch Tư Nghiêm xoa đầu con bé: "Á Hiên rất ngoan nhưng ba không phải làm mẹ khóc, mẹ khóc vì mẹ hạnh phúc sau nhiều năm chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau."

Đôi mắt Châu Liên trong veo nhìn Dịch Tư Nghiêm hỏi một cách nghi ngờ.

"Vậy là chú vẫn còn yêu mẹ?"

Dịch Tư Nghiêm rất nhanh chóng thừa nhận, trên gương mặt anh là một nụ cười dịu dang mang theo nhu tình. Đuôi mắt không giấu được cảm xúc thật lòng hiện tại của anh, bất giác khẽ cong lên.

"Đúng vậy, ba rất yêu mẹ, yêu cả Á Hiên nữa."

"Vậy…"

Dịch Tư Nghiêm ngồi bên cạnh giường, hôn lên trán Á Hiên: "Con gái, có thể con vẫn chưa chấp nhận được chuyện có một người ba này nhưng ba không giận, ba chờ ngày con đón nhận, con không chỉ có ba còn có bà nội, ông nội, mà còn có rất nhiều người thân nữa. Á Hiên sẽ không phải chịu cô đơn, không sợ thiếu tình thân, quan trọng là con có một gia đình đầy đủ và tất cả mọi người đều yêu quý con. Được rồi, đêm cũng khuya rồi, Á Hiên ngoan ngủ đi nào."

Dịch Tư Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài, lúc khép cửa anh nhìn thấy con gái cười với mình: "Á Hiên sẽ ngủ thật ngon, cảm ơn ba ba."

Dịch Tư Nghiêm lần đầu cười tươi rồi khép cửa, bên ngoài Châu Liên đã đứng đó nhìn anh từ khi nào. Không ngờ rằng một ngày nào đó Dịch Tư Nghiêm lại cười tươi như vậy.

Sáng sớm hôm sau Châu Liên thức dậy nấu cơm, Dịch Tư Nghiêm bên cạnh cũng bị cô đánh thức. Anh quàng tay lên người cô, vẻ mặt mới tỉnh ngủ không vui: "Ngủ thêm lát nữa đi."



Châu Liên đẩy tay của Dịch Tư Nghiêm ra: "Em nghe nói quân nhân ăn ngủ đều rất có giờ giấc, bây giờ trời đã sáng rồi, anh còn chưa chịu dậy?"

"Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi em không thể chiều anh một chút được sao?" Dịch Tư Nghiêm khép hờ mắt khẽ nói.

"Vậy anh ngủ tiếp đi, em dậy nấu bữa sáng."

Châu Liên bật dậy, lấy dây buộc tóc bên cạnh cột mái tóc dài đen bóng lại, chỉnh lại quần áo rồi xuống giường. Dịch Tư Nghiêm bên cạnh không nhịn được đành lật chăn ra.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong anh theo cô lên núi hái một chút rau cùng một chút hoa quả. Buổi sáng có chút mưa nhẹ, đất vẫn còn rất ẩm, Dịch Tư Nghiêm đi phía sau cô mày nhíu lại. Đất dính bẩn hết lên trên giày anh, trời thì lạnh buốt. Suốt quãng đường Châu Liên chỉ thấy anh càu nhàu và đòi về.

Sau khi hái được một giỏ sơn trà và một chút rau rừng hai người mới xuống núi. Lần này Dịch Tư Nghiêm đi trước khoác giỏ sơn trà còn Châu Liên đi sau che ô giúp anh.

Vừa về tới nhà, Á Hiên đã đứng ngoài cửa, con bé đang nấu chút cháo. Con bé nhìn thấy hai người đều vui vẻ chạy ra. Dịch Tư Nghiêm để giỏ quả xuống đất, cởi áo khoác ướt bên ngoài ra rồi mới chạy tới ôm Á Hiên. Con bé cũng rất vui vẻ đón nhận.

"Em định làm gì với số sơn trà này?"

"Dĩ nhiên là đem xuống chợ đổi lấy một chút đồ dùng cần thiết rồi."

"À."

"Được rồi, anh với Á Hiên ăn sáng trước đi, em xuống chợ đổi lấy chút nến và một vài cuốn sách. Lát em còn dạy bọn trẻ."

Dịch Tư Nghiêm kéo tay cô lại: "Để anh giúp em, em cứ ở nhà chuẩn bị sách dạy đi."

Châu Liên lưỡng lự: "Anh có biết đường không? Vả lại việc này anh cũng không quen."

Vừa nói xong thì Á Hiên lên tiếng: "Vậy con sẽ đi với ba ba được không mẹ?"

Châu Liên chưa kịp nói gì thì hai cha con Dịch Tư Nghiêm đã khởi hành. Suốt dọc đường đi họ đều rất vui vẻ. Châu Liên nhìn bóng dáng họ khuất dần, trong lòng ấm áp lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK