• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Châu Liên đi trước, Dịch Tư Nghiêm phía sau nên anh không thể thấy rõ được một chiếc moto đang lao về phía này. Tới lúc moto gần như sắp đâm thẳng về hướng của Châu Liên Dịch Tư Nghiêm mới nhanh chóng phản ứng lại.

Anh vội vàng kéo Châu Liên sang một bên còn mình thì tiến lên chắn trước cô. Chiếc xe moto đó sượt qua người Dịch Tư Nghiêm ngã lăn ra đất.

Châu Liên thì hốt hoảng, cô vội vàng ôm lấy bụng mình. Sau khi chiếc xe kia ngã xuống thì Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng quay lại hỏi cô dồn dập: “Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Sau khi Châu Liên xác nhận không sao anh mới đi tới chỗ của chiếc moto kia. Nhưng mấy giây anh quan tâm cô đã tạo ra cơ hội cho người kia bỏ trốn. Xe vẫn còn đây nhưng còn người thì đã chạy mất.

Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng rút điện thoại ra gọi vào một đầu số nghiêm túc ra lệnh điều tra. Người ở đầu dây bên kia cũng phối hợp nhanh chóng nhận mệnh lệnh. Lúc này Châu Liên mới phát hiện cánh tay Dịch Tư Nghiêm bị xước một chút, có lẽ là do va chạm với chiếc môtô vừa rồi.

Cô đi tới xem qua vết thương của anh, còn thổi nhẹ.

Gương mặt tức giận của Dịch Tư Nghiêm cũng vì hành động này của cô mà dịu đi.

“Tôi không sao, cũng muộn rồi chúng ta về thôi!”

Châu Liên khẽ gật đầu rồi đi phía sau anh nhưng rồi một bàn tay lành lạnh khẽ luồn vào bàn tay cô nắm chặt. Anh nắm lấy tay cô kéo cô lại gần mình, gương mặt rõ ràng là nghiêm túc nhưng cô lại có thể nhìn được một chút thẹn thùng. Thấy Châu Liên cứ nhìn mình liên tục Dịch Tư Nghiêm lại nói thêm một câu giải thích: “Ừm, cô đi gần tôi sẽ không gặp nguy hiểm.”

Châu Liên khẽ cười rồi đi sát bên cạnh anh, ngón tay nhỏ bé của cô cũng nhẹ nhàng bám chặt hơn vào bàn tay của anh. Hai người cứ thế nắm tay nhau trở về bãi đỗ lấy xe. Anh ngồi ghế trước lái còn cô ngồi ghế phụ. Vẫn là không khí im lặng nhưng Châu Liên lại cảm thấy hạnh phúc, an toàn một cách tuyệt đối.

***

Lúc hai người trở về biệt thự đã là đêm muộn. Cả người hầu với quản gia đứng ở bên ngoài chờ sẵn.

Rõ ràng khi ông ta nhìn thấy bộ đồ trên người anh đã định nói gì đó nhưng ánh mắt của Dịch Tư Nghiêm đã chặn lại những lời đó. Châu Liên đương nhiên nhìn ra nhưng cũng không muốn hỏi nhiều thêm nữa. Quản gia cũng chỉ căn dặn thêm vài điều rồi lại tiếp tục phân phó người hầu làm việc.



Châu Liên trở về phòng vệ sinh cá nhân một chút rồi leo lên giường. Lúc Dịch Tư Nghiêm tắm xong thì cô đã say giấc ngủ. Anh khẽ đắp chăn cho cô còn mình cầm di động theo ra ngoài nói chuyện.

“Sao rồi? Đã điều tra ra được ai chưa?” Giọng Dịch Tư Nghiêm vô cùng nghiêm túc vang lên.

Đầu dây bên kia là Trần Ngụy nhanh chóng trả lời: “Tôi đã điều tra chiếc xe kia nhưng không có tung tích. Biển xe là giả, vụ tai nạn đó cũng là được dàn xếp từ trước.”

Nghe xong những lời của Trần Ngụy nói dường như Dịch Tư Nghiêm cũng không có ngạc nhiên lắm. Có lẽ anh cũng dự đoán được một vài phần rồi.

“Ừ, tôi biết rồi. Cậu điều tra thêm cho tôi, có tin tức gì lập tức báo cáo.” Dịch Tư Nghiêm căn dặn thêm.

“Rõ, thưa tư lệnh!”

Cuộc điện thoại ngắn ngủi kết thúc, Dịch Tư Nghiêm ngồi bên ngoài suy nghĩ một hồi lâu mới chịu đẩy cửa vào nhà. Anh không kịp ngủ chợp mắt tí nào mà trực tiếp rời khỏi. Lúc thấy anh quản gia mới vội tiến lại gần. Ông ta còn chưa mở miệng nói được câu nào thì anh đã ra lệnh chuẩn bị xe. Nửa đêm Dịch Tư Nghiêm tới thăm ông nội của mình ở một ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành.

Bọn họ phải đi mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi. Lúc anh xuống xe thì cũng là lúc con trai của cô út là Vận Chung Chi rời khỏi. Vận Chung Chi cũng tới đây rồi thì hẳn là cô út của anh cũng đang ở đây rồi.

Dịch Tư Nghiêm đi vào trong nhà, quả nhiên là Dịch Tuyết Ái đang ngồi nhàn nhạ ở phòng khách. Thấy anh sắc mặt của bà ta có chút kinh ngạc.

“Lâu rồi mới thấy Dịch tư lệnh xuất hiện, công việc ở quân khu cũng bận rộn quá ha.” Dịch Tuyết Ái liếc đôi mắt ghen ghét sang nhìn Dịch Tư Nghiêm thận trọng mà mỉa mai.

Đáp lại câu hỏi của bà ta chỉ là sự lạnh nhạt và im lặng từ anh. Dịch Tư Nghiêm vốn là một người như thế. Trước giờ anh chẳng muốn nói nhiều, cũng không muốn nhìn sắc mặt người ta. Nếu không phải anh nghi ngờ tai nạn của Châu Liên là do người này gây ra thì anh cũng sẽ không về vào lúc nửa đêm như này. Nhưng có điều cô út của anh ở đây chứng tỏ nghi ngờ của anh không hề sai.

Dịch Tư Nghiêm bước lên bậc thang của tầng hai đứng trước cửa một căn phòng gỗ rồi đưa tay lên gõ ba tiếng.

Bình thường giờ này ông cụ Dịch đã ngủ từ lâu rồi. Hôm nay vì sự xuất hiện của Dịch Tuyết Ái nên ông cụ mới đang do dự. Chuyện ông ta do dự chính xác là con gái Dịch Tuyết Ái đã đưa ra một tập tài liệu minh chứng cháu nội duy nhất và độc tôn là Dịch Tư Nghiêm có mắc bệnh kín. Theo như trong tài liệu mà Dịch Tuyết Ái đưa ra người thừa kế duy nhất của Dịch gia không có khả năng sinh con, mắc chứng vô cảm với phụ nữ. Dựa trên điều kiện này chứng tỏ Dịch Tư Nghiêm đang mất dần quyền thừa kế đối với tài sản của Dịch gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK