Dịch Hoài Thành là người phân biệt rõ phải trái trắng đen, ông ta dường như là người lý trí nhất trong Dịch gia. Có điều lý trí đến mấy thì cũng không thoát khỏi cái thứ tình yêu mù quáng.
Lưu Nhiên thừa biết bà ta trong lòng Dịch Hoài Thành quan trọng tới mức nào. Để lợi dụng người đàn ông đó triệt để thì chỉ còn một cách.
Bà ta kiễng chân mình lên khẽ hôn lấy Dịch Hoài Thành. Trong phút chốc Dịch Hoài Thành bị hành động của bà ta làm cho bất ngờ. Người phụ nữ vô tình trước mặt này kể từ khi sinh ra Dịch Tư Nghiêm chưa đụng vào người Dịch Hoài Thành một lần nào cả.
Dịch Hoài Thành tuy rất muốn làm chuyện vợ chồng nhưng lại chỉ có thể nhịn, ông ta không muốn gượng ép ai cả. Nhịn như vậy đã thành thói quen, đã qua bao nhiêu năm rồi không còn cảm giác gì nữa. Nhưng ngay lúc này đây ngọn lửa của dục vọng lại sục sôi. Vẫn biết rằng hai người lớn tuổi, chuyện chăn gối đã sớm không còn mặn nồng như tuổi trẻ nhưng một chút này thôi đã khiến mối quan hệ của Dịch Hoài Thành và Lưu Nhiên như được kéo gần lại.
Sau khi trải qua chuyện kia tâm trạng của Dịch Hoài Thành trở nên rất tốt, Lưu Nhiên nhân cơ hội đó mà nói ra vài điều kiện. Lưỡng lự một hồi thì Dịch Hoài Thành cũng đồng ý.
Người của Dịch Hoài Thành bắt đầu tìm Châu Liên trong thành phố. Các chuyến bay dường như cũng được kiểm tra một cách kĩ lưỡng nhất. Dưới lòng bàn tay của Dịch Hoài Thành e rằng Châu Liên khó có thể chạy thoát.
***
“Tiểu Châu, chuẩn bị xong chưa?” Dịch Hoài Tự đứng bên ngoài gõ cửa hỏi Châu Liên.
Người hầu sau khi hóa trang cho Châu Liên xong thì vội chạy ra mở cửa cho Dịch Hoài Tự. Dịch Hoài Tự bước vào bên trong nhìn Châu Liên được hóa trang thành một người phụ nữ khác cũng không mấy bất ngờ.
Người của Dịch Hoài Tự đã đứng chờ bên ngoài sẵn, lần này rời đi Châu Liên phải đóng vai một quý bà. Sở dĩ đóng cái vai này bởi vì những khoang hạnh thường của máy bay đều bị người của Dịch Tư Nghiêm và Dịch Hoài Thành kiểm soát chặt chẽ. Khoang hạng sang có khi còn trót lọt được vài người.
Nhắc tới Dịch Tư Nghiêm, Dịch Hoài Tự đã từng hỏi Châu Liên xem cô thực sự muốn rời khỏi nơi này chứ. Kết quả câu trả lời của Châu Liên là rời đi. Dịch Hoài Tự cũng coi như trả qua nhiều năm như vậy rồi lẽ nào lại không biết giữa hai người có tình cảm hay không.
Nhưng cho dù là thế nào thì ông ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của Châu Liên mf thôi.
Ngày hôm qua, sau khi biết sáng hôm nay sẽ rời khỏi Lạc Thành Châu Liên đã tìm tới Dịch Hoài Tự. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ông ta tới nơi mà mẹ mình được chôn cất.
Nhân tiện tới nơi đó Châu Liên cũng đem chiếc nhẫn mà trước khi chết mẹ giao lại cho mình trả lại Dịch Hoài Tự. Chiếc nhẫn kia hoàn toàn không thuộc về mẹ con cô, nó là của ai Châu Liên biết rất rõ bởi vì Dịch Tư Nghiêm đã từng nói về chiếc nhẫn cho cô nghe rồi.
Tuy nói rằng Châu Liên đưa Dịch Hoài Tự tới đó, trả lại nhẫn cho ông ta nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện tha thứ cho người đàn ông đó. Suy cho cùng kẻ thù vẫn là kẻ thù, không thể dễ mềm lòng được.
Người hầu đem hành lí của Châu Liên ra phía sau xe hơi của Dịch Hoài Tự. Với thân phận của Dịch Hoài Tự, Châu Liên đi theo ông ta vẫn là an toàn nhất.
Có điều cô còn chưa kịp lên xe thì một chiếc xe quen thuộc khác lại đi tới. Dịch Hoài Tự cũng nhìn ra người đi tới là ai, ông ta vội để Châu Liên ngồi lên xe mình, còn mình đi xuống nói chuyện với Dịch Tư Nghiêm để đánh lạc hướng.
Quả nhiên Dịch Tư Nghiêm vừa xuống xe đã nhằm ngay chỗ của Dịch Hoài Tự mà tiến tới.
“Chú định đi đâu sao?” Giọng của Dịch Tư Nghiêm vang lên vô cùng quen thuộc khiến Châu liên ở trong xe vội có phản ứng.
Dịch Hoài Tự cho rằng anh sẽ tới đây để hỏi về tung tích của Châu Liên nên đã chuẩn bị sẵn một vở kịch từ trước. Ông ta khẽ trả lời: “Phải, ta định sang Italia một thời gian, ở bên đó ta có vài người bạn…”
Dịch Hoài Tự vừa nói, vừa đánh tầm mắt ra xa, đặc biệt là dẫn Dịch Tư Nghiêm đi vào bên trong, tránh để anh lảng vảng chỗ xe phát hiện ra Châu Liên. Tuy nói rằng Châu Liên đã hóa trang rồi nhưng đối với mỗi một người đàn ông, người phụ nữ của anh ta có hóa trang thành cái dạng gì, cho dù chỉ là lướt qua bọn họ nhất định cũng sẽ nhận ra.
Dịch Tư Nghiêm thấy lúc đầu Dịch Hoài Tự có chút vội vàng, bây giờ lại chậm rãi dẫn anh ta đi vào nhà, chuyện này có chút đáng ngờ. Tầm mắt anh lướt qua chiếc xe hơi, cũng may Châu Liên đã quay đầu về phía khác, lúc này anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc giả xõa vai che hết gần nửa gương mặt của cô.
Dịch Tư Nghiêm đi theo Dịch Hoài Tự vào trong sảnh ngồi.
Một người hầu đi tới đem trà rót xuống đặt ngay ngắn trước mặt hai người.
Dịch Hoài Tự bắt đầu trước: “Cháu tới đây là muốn nói chuyện gì?”
Dịch Tư Nghiêm ngồi đối diện còn chưa kịp nhấp một ngụm trà đã vội vã lên tiếng, vừa nói anh vừa quan sát sắc mặt của Dịch Hoài Tự.
“Chú, Châu Liên mất tích rồi?”
Lời vừa nói ra Dịch Hoài Tự khẽ nhau mày lại, ly trà trên tay cũng hơi sóng nhẹ. Biểu hiện vô cùng ngạc nhiên mà gấp gáp đặt ly trà xuống.
“Cháu nói sao?”
Dịch Tư Nghiêm rất giỏi quan sát sắc mặt người khác nhưng hôm nay lại không phát hiện ra một chút bất thường nào từ trên gương mặt Dịch Hoài Tự. Chẳng lẽ những nghi ngờ trong đầu anh là sai sao?
“Cháu nói Châu Liên mất tích rồi, đã được tròn một tuần cô ấy mất tích rồi…”
Lần này Dịch Hoài Tự thực sự đem sự mất mát cùng khó chịu biểu diễn hết trên gương mặt. Ông ta đứng dậy nói với Dịch Tư Nghiêm: “Vì sao lại xảy ra chuyện đó? Sao không ai chịu thông báo chuyện này cho ta biết?”
Vừa nói xong câu này thì quản gia ở gần đó đã tiến tới chỗ hai người.
“Là Dịch phu nhân dặn dò tôi không thông báo. Sức khỏe của ngài vẫn còn chưa ổn định… vậy nên…”
Nói tới đây thì Dịch Hoài Tự bày ra bộ dạng tức giận, ly trà trên bàn bị ném xuống đất vỡ tan. Nước nóng trong đó cũng loang lổ hết dưới sàn. Giọng Dịch Hoài Tự vô cùng lớn: “Tôi là chủ hay Dịch phu nhân là chủ của các người? Cút hết khỏi đây cho tôi…”
Cả quản gia lẫn người hầu nghe xong vội lui xuống. Dịch Hoài Thành vẫn còn rất tức giận nhưng dường như lấy lại bình tĩnh nói với Dịch Tư Nghiêm: “Chuyện gì đã xảy ra với nó? Đã lục tung Lạc Thành lên chưa?”
Dịch Tư Nghiêm không tiện kể lại chuyện kia, chỉ có thể trả lời câu hỏi thứ hai.
“Cháu đã huy động tất cả vệ sĩ của Dịch gia đi tìm nhưng tới giờ vẫn chưa có tung tích.”
“Đã liên hệ với bên sân bay kiểm soát người mua vé chưa?” Dịch Hoài Tự gấp gáp hỏi.
Dịch Tư Nghiêm gật đầu: “Cháu đã sai người canh ở đó rồi, bất cứ lúc nào Châu Liên xuất hiện sẽ có người thông báo lại.”
Vẻ mặt Dịch Hoài Tự vội thả lỏng, ông ta thở dài một cái.
“Không được, ta cũng phải sai người đi tìm tiểu Châu, biết đâu nó lại bị người xấu để ý tới thì không hay…”
Nói tới đoạn này Dịch Hoài Tự cũng đứng dậy rời khỏi ghế định bước ra ngoài.
“Ta sẽ trực tiếp tới các sân bay để tìm người, cháu tới những chỗ khác xem sao, có tin tức gì thì ta sẽ gọi điện thông báo lại.”
Để lại một câu đó Dịch Hoài Tự nhanh chóng ra ngoài rồi ngồi lên xe nói gì đó với tài xế. Chiếc xe hơi của Dịch Hoài Tự cứ thế mà rời khỏi cản biệt thự, chỉ còn mình Dịch Tư Nghiêm đứng nhìn chiếc xe rời đi. Nói thực anh không hề bắt được khoảnh khắc nào đáng ngờ từ ông chú kia nhưng trong lòng anh cứ có cảm giác người giúp đỡ Châu Liên nhất định là Dịch Hoài Thành.
Lưu Nhiên thừa biết bà ta trong lòng Dịch Hoài Thành quan trọng tới mức nào. Để lợi dụng người đàn ông đó triệt để thì chỉ còn một cách.
Bà ta kiễng chân mình lên khẽ hôn lấy Dịch Hoài Thành. Trong phút chốc Dịch Hoài Thành bị hành động của bà ta làm cho bất ngờ. Người phụ nữ vô tình trước mặt này kể từ khi sinh ra Dịch Tư Nghiêm chưa đụng vào người Dịch Hoài Thành một lần nào cả.
Dịch Hoài Thành tuy rất muốn làm chuyện vợ chồng nhưng lại chỉ có thể nhịn, ông ta không muốn gượng ép ai cả. Nhịn như vậy đã thành thói quen, đã qua bao nhiêu năm rồi không còn cảm giác gì nữa. Nhưng ngay lúc này đây ngọn lửa của dục vọng lại sục sôi. Vẫn biết rằng hai người lớn tuổi, chuyện chăn gối đã sớm không còn mặn nồng như tuổi trẻ nhưng một chút này thôi đã khiến mối quan hệ của Dịch Hoài Thành và Lưu Nhiên như được kéo gần lại.
Sau khi trải qua chuyện kia tâm trạng của Dịch Hoài Thành trở nên rất tốt, Lưu Nhiên nhân cơ hội đó mà nói ra vài điều kiện. Lưỡng lự một hồi thì Dịch Hoài Thành cũng đồng ý.
Người của Dịch Hoài Thành bắt đầu tìm Châu Liên trong thành phố. Các chuyến bay dường như cũng được kiểm tra một cách kĩ lưỡng nhất. Dưới lòng bàn tay của Dịch Hoài Thành e rằng Châu Liên khó có thể chạy thoát.
***
“Tiểu Châu, chuẩn bị xong chưa?” Dịch Hoài Tự đứng bên ngoài gõ cửa hỏi Châu Liên.
Người hầu sau khi hóa trang cho Châu Liên xong thì vội chạy ra mở cửa cho Dịch Hoài Tự. Dịch Hoài Tự bước vào bên trong nhìn Châu Liên được hóa trang thành một người phụ nữ khác cũng không mấy bất ngờ.
Người của Dịch Hoài Tự đã đứng chờ bên ngoài sẵn, lần này rời đi Châu Liên phải đóng vai một quý bà. Sở dĩ đóng cái vai này bởi vì những khoang hạnh thường của máy bay đều bị người của Dịch Tư Nghiêm và Dịch Hoài Thành kiểm soát chặt chẽ. Khoang hạng sang có khi còn trót lọt được vài người.
Nhắc tới Dịch Tư Nghiêm, Dịch Hoài Tự đã từng hỏi Châu Liên xem cô thực sự muốn rời khỏi nơi này chứ. Kết quả câu trả lời của Châu Liên là rời đi. Dịch Hoài Tự cũng coi như trả qua nhiều năm như vậy rồi lẽ nào lại không biết giữa hai người có tình cảm hay không.
Nhưng cho dù là thế nào thì ông ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của Châu Liên mf thôi.
Ngày hôm qua, sau khi biết sáng hôm nay sẽ rời khỏi Lạc Thành Châu Liên đã tìm tới Dịch Hoài Tự. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ông ta tới nơi mà mẹ mình được chôn cất.
Nhân tiện tới nơi đó Châu Liên cũng đem chiếc nhẫn mà trước khi chết mẹ giao lại cho mình trả lại Dịch Hoài Tự. Chiếc nhẫn kia hoàn toàn không thuộc về mẹ con cô, nó là của ai Châu Liên biết rất rõ bởi vì Dịch Tư Nghiêm đã từng nói về chiếc nhẫn cho cô nghe rồi.
Tuy nói rằng Châu Liên đưa Dịch Hoài Tự tới đó, trả lại nhẫn cho ông ta nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện tha thứ cho người đàn ông đó. Suy cho cùng kẻ thù vẫn là kẻ thù, không thể dễ mềm lòng được.
Người hầu đem hành lí của Châu Liên ra phía sau xe hơi của Dịch Hoài Tự. Với thân phận của Dịch Hoài Tự, Châu Liên đi theo ông ta vẫn là an toàn nhất.
Có điều cô còn chưa kịp lên xe thì một chiếc xe quen thuộc khác lại đi tới. Dịch Hoài Tự cũng nhìn ra người đi tới là ai, ông ta vội để Châu Liên ngồi lên xe mình, còn mình đi xuống nói chuyện với Dịch Tư Nghiêm để đánh lạc hướng.
Quả nhiên Dịch Tư Nghiêm vừa xuống xe đã nhằm ngay chỗ của Dịch Hoài Tự mà tiến tới.
“Chú định đi đâu sao?” Giọng của Dịch Tư Nghiêm vang lên vô cùng quen thuộc khiến Châu liên ở trong xe vội có phản ứng.
Dịch Hoài Tự cho rằng anh sẽ tới đây để hỏi về tung tích của Châu Liên nên đã chuẩn bị sẵn một vở kịch từ trước. Ông ta khẽ trả lời: “Phải, ta định sang Italia một thời gian, ở bên đó ta có vài người bạn…”
Dịch Hoài Tự vừa nói, vừa đánh tầm mắt ra xa, đặc biệt là dẫn Dịch Tư Nghiêm đi vào bên trong, tránh để anh lảng vảng chỗ xe phát hiện ra Châu Liên. Tuy nói rằng Châu Liên đã hóa trang rồi nhưng đối với mỗi một người đàn ông, người phụ nữ của anh ta có hóa trang thành cái dạng gì, cho dù chỉ là lướt qua bọn họ nhất định cũng sẽ nhận ra.
Dịch Tư Nghiêm thấy lúc đầu Dịch Hoài Tự có chút vội vàng, bây giờ lại chậm rãi dẫn anh ta đi vào nhà, chuyện này có chút đáng ngờ. Tầm mắt anh lướt qua chiếc xe hơi, cũng may Châu Liên đã quay đầu về phía khác, lúc này anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc giả xõa vai che hết gần nửa gương mặt của cô.
Dịch Tư Nghiêm đi theo Dịch Hoài Tự vào trong sảnh ngồi.
Một người hầu đi tới đem trà rót xuống đặt ngay ngắn trước mặt hai người.
Dịch Hoài Tự bắt đầu trước: “Cháu tới đây là muốn nói chuyện gì?”
Dịch Tư Nghiêm ngồi đối diện còn chưa kịp nhấp một ngụm trà đã vội vã lên tiếng, vừa nói anh vừa quan sát sắc mặt của Dịch Hoài Tự.
“Chú, Châu Liên mất tích rồi?”
Lời vừa nói ra Dịch Hoài Tự khẽ nhau mày lại, ly trà trên tay cũng hơi sóng nhẹ. Biểu hiện vô cùng ngạc nhiên mà gấp gáp đặt ly trà xuống.
“Cháu nói sao?”
Dịch Tư Nghiêm rất giỏi quan sát sắc mặt người khác nhưng hôm nay lại không phát hiện ra một chút bất thường nào từ trên gương mặt Dịch Hoài Tự. Chẳng lẽ những nghi ngờ trong đầu anh là sai sao?
“Cháu nói Châu Liên mất tích rồi, đã được tròn một tuần cô ấy mất tích rồi…”
Lần này Dịch Hoài Tự thực sự đem sự mất mát cùng khó chịu biểu diễn hết trên gương mặt. Ông ta đứng dậy nói với Dịch Tư Nghiêm: “Vì sao lại xảy ra chuyện đó? Sao không ai chịu thông báo chuyện này cho ta biết?”
Vừa nói xong câu này thì quản gia ở gần đó đã tiến tới chỗ hai người.
“Là Dịch phu nhân dặn dò tôi không thông báo. Sức khỏe của ngài vẫn còn chưa ổn định… vậy nên…”
Nói tới đây thì Dịch Hoài Tự bày ra bộ dạng tức giận, ly trà trên bàn bị ném xuống đất vỡ tan. Nước nóng trong đó cũng loang lổ hết dưới sàn. Giọng Dịch Hoài Tự vô cùng lớn: “Tôi là chủ hay Dịch phu nhân là chủ của các người? Cút hết khỏi đây cho tôi…”
Cả quản gia lẫn người hầu nghe xong vội lui xuống. Dịch Hoài Thành vẫn còn rất tức giận nhưng dường như lấy lại bình tĩnh nói với Dịch Tư Nghiêm: “Chuyện gì đã xảy ra với nó? Đã lục tung Lạc Thành lên chưa?”
Dịch Tư Nghiêm không tiện kể lại chuyện kia, chỉ có thể trả lời câu hỏi thứ hai.
“Cháu đã huy động tất cả vệ sĩ của Dịch gia đi tìm nhưng tới giờ vẫn chưa có tung tích.”
“Đã liên hệ với bên sân bay kiểm soát người mua vé chưa?” Dịch Hoài Tự gấp gáp hỏi.
Dịch Tư Nghiêm gật đầu: “Cháu đã sai người canh ở đó rồi, bất cứ lúc nào Châu Liên xuất hiện sẽ có người thông báo lại.”
Vẻ mặt Dịch Hoài Tự vội thả lỏng, ông ta thở dài một cái.
“Không được, ta cũng phải sai người đi tìm tiểu Châu, biết đâu nó lại bị người xấu để ý tới thì không hay…”
Nói tới đoạn này Dịch Hoài Tự cũng đứng dậy rời khỏi ghế định bước ra ngoài.
“Ta sẽ trực tiếp tới các sân bay để tìm người, cháu tới những chỗ khác xem sao, có tin tức gì thì ta sẽ gọi điện thông báo lại.”
Để lại một câu đó Dịch Hoài Tự nhanh chóng ra ngoài rồi ngồi lên xe nói gì đó với tài xế. Chiếc xe hơi của Dịch Hoài Tự cứ thế mà rời khỏi cản biệt thự, chỉ còn mình Dịch Tư Nghiêm đứng nhìn chiếc xe rời đi. Nói thực anh không hề bắt được khoảnh khắc nào đáng ngờ từ ông chú kia nhưng trong lòng anh cứ có cảm giác người giúp đỡ Châu Liên nhất định là Dịch Hoài Thành.