Hôm sau Châu Liên mở mắt, lúc cô tỉnh dậy đã là trưa mất rồi. Bên ngoài nắng gắt hơn bình thường. Châu Liên vội lật chăn ra định đi xuống giường nhưng phần hạ thân của cô do hôm qua ‘lao động’ quá sức nên hơi đau.
Châu Liên lấy một chiếc áo khoác lụa mỏng bên giường mặc vào rồi tập tễnh bước xuống, vén rèm cửa sang một bên để ánh sáng chiếu vào phòng. Ánh sáng tươi mới rọi vào giống như tương lai của cô và anh vậy, rực sáng mà có một khởi đầu tốt đẹp.
Cô cứ quan sát bầu trời bên ngoài mà bất giác mỉm cười.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Châu Liên ngoảnh mặt lại thì từ bên ngoài quản gia và người hầu đã đẩy cửa tiến vào. Bọn họ xếp thành hàng lần lượt đi vào trên tay còn bưng rất nhiều chiếc hộp màu sắc. Châu Liên tiến lại gần, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
La quản gia vội cúi đầu nhẹ, chiếc kính cũng đẩy cao hơn một chút rồi nói: “Thiếu phu nhân…”
Châu Liên khẽ nhíu mày, cô lặp lại: “Thiếu phu nhân?”
La quản gia gật đầu: “Là cậu chủ kêu chúng tôi gọi như vậy…”
Dịch Tư Nghiêm luôn hành động nhanh chóng khiến chính bản thân cô cũng không ngờ được có ngày lại có người gọi cô ba tiếng ‘thiếu phu nhân’ như vậy.
Chờ Châu Liên dịu đi La quản gia mới nói tiếp: “Đồ này cậu chủ kêu chúng tôi đem tới cho thiếu phu nhân để chuẩn bị cho tối nay. Thiếu phu nhân thử qua để chúng tôi định lại số đo cho vừa nhất.”
Châu Liên nhìn qua mấy chiếc hộp lớn đầy màu sắc trên tay người hầu kia. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được mặc những chiếc váy xinh đẹp, đeo những trang sức lấp lánh đi bên cạnh Dịch Tư Nghiêm cả bởi vì cô cho rằng thân phận mình không phù hợp. Nhưng bây giờ anh lại chủ động sai người đưa tới khiến cô không khỏi bất ngờ.
Châu Liên theo những người hầu kia thử đồ. Váy được đưa tới cho cô là một chiếc sườn xám màu vàng nhạt thêu giữa ngực là những cánh hoa lê màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Đường chỉ được may vô cùng cẩn thận và tinh tế, vải được làm từ chất liệu cao cấp nên khi Châu Liên khoác vào người một cảm giác mềm mịn thoải mái vô cùng tốt.
Đi kèm với sườn xám là chuỗi vòng cổ ngọc trai cùng với bông tai tinh tế đính thêm vài viên kim cương nhỏ ở giữa. Tóc Châu Liên vẫn buông xõa nhưng chiếc váy cùng bông tai thực sự đã khiến cô như biến thành một người khác.
“Thiếu phu nhân, chiếc sườn xám ày cô mặc thực sự rất đẹp, so với người mẫu còn hợp hơn cả…” Một người hầu bên cạnh thốt lên.
Châu Liên ngắm mình trong gương cũng cảm thân bản thân như hóa thành công chúa khiến người khác kinh ngạc.
Thử đồ xong cô cũng thay ra theo người hầu xuống ăn trưa luôn. Lúc đầu cô còn lo cho Á Hiên nhưng khi nhìn thấy con bé vui vẻ ngồi bên cạnh một giáo viên dạy đàn ngoài vườn rộng lớn thì môi cô chợt cong nhẹ lên. Dịch Tư Nghiêm đúng là lo tất cả mọi chuyện đều rất chu toàn.
Châu Liên tiến lại gần con bé theo dõi. Á Hiên học hỏi vô cùng nhanh, những gì cô giáo dạy nhạc chỉ qua con bé đều rất nhanh hiểu hơn nữa cũng rất có năng khiếu. Vì mới bắt đầu học đàn từ sáng nên con bé mới chỉ nắm sơ qua được một vài nốt cơ bản, vẫn chưa thể đánh được nhưng nhìn ánh mắt thích thú của Á Hiên lòng Châu Liên chợt trào lên một niềm chua xót. Cô nuôi dạy con bé suốt năm năm nhưng chưa từng cho cô được những điều kiện tốt như vậy. Cuộc sống của con bé lúc nào cũng nghèo khổ đến một cuốn sách để đọc cô cũng phải tích góp mấy ngày mới mua được. Cô đã cướp đi tất cả mọi thứ tốt nhất mà đáng lẽ con bé được hưởng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, cô giáo ở bên cạnh khen ngợi Á Hiên.
“Con học rất nhanh đó, mới có một buổi sáng đã nắm được một vài thao tác cơ bản rồi… Tương lai con có thể trở thành một nhạc sĩ piano với rất nhiều giải thưởng danh giá…”
Cô giáo dạy đàn vừa khen Á Hiên càng thêm hưng phấn. Gương mặt Á Hiên như sáng bừng quay về phía Châu Liên gọi: “Mẹ…”
Châu Liên khẽ xoa đầu con bé: “Á Hiên của mẹ thật giỏi.”
Á Hiên ôm chặt lấy eo của Châu Liên cười khúc khích, đôi mắt ánh lên một sự hạnh phúc. Nụ cười trên môi con bé vô cùng tươi không giống những ngày còn ở trên núi…
Châu Liên dắt Á Hiên tiến về phía bàn ăn ngồi gọn gàng rồi thưởng thức bữa trưa còn cô giáo dạy đàn thì hết giờ dạy lên đã xin phép ra về trước. Buổi chiều nay Á Hiên tạm thời vẫn ở nhà chờ sau khi người của Dịch Tư Nghiêm xử lý xong thủ tục nhập học thì Á Hiên sẽ được đưa tới trường học.
***
Buổi chiều Dịch Tư Nghiêm trở về từ rất sớm. Chiếc xe quân đội thường thấy tiền vào giữa sân. Trần Ngụy bước xuống mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm vô cùng nhanh chóng. Dịch Tư Nghiêm vẫn trong bộ quân phục phẳng phiu, trên đầu vẫn là chiếc mũ nghiêm trang. Anh đưa đôi mắt sắc bén tinh tường của mình về phía căn biệt thự rồi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc Dịch Tư Nghiêm tiến vào sảnh thì hai mẹ con Châu Liên đang ngồi trên sofa xem chương trình giải trí. Á Hiên vừa thấy anh bước vào vội vàng đứng dậy chạy tới ôm lấy một bên chân anh gọi: “Ba…”
Dịch Tư Nghiêm xoa đầu con bé rồi bế Á Hiên tiến về phía sofa. Anh vén một bên tóc của Á Hiên gọn vào tai rồi nhìn con bé đầy âu yếm: “Á Hiên hôm nay học đàn vui không nhỉ?”
Á Hiên cười thật tươi rồi đáp lại: “Dạ vui ạ…”
“Ừm, vậy là được rồi.”
Anh nói chuyện với Á Hiên xong ngay lập tức chuyển sang Châu Liên.
“Còn em, trang phục vừa vặn chứ?”
“Phần eo hơi rộng một chút nhưng đã được sửa lại rồi. Anh định sẽ đưa em đi đâu?” Châu Liên nghiêng mặt nhìn anh.
Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần về phía Châu Liên, ngón tay anh chạm vào gương mặt Châu Liên từng chút từng chút di chuyển theo phần cằm cuối cùng dừng lại ở đôi môi có chút trầy do hôm qua anh để lại.
“Đã tới lúc anh và em phải đối mặt với tất cả mọi chuyện… Cho dù tối nay có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ cùng em đối mặt.”
Châu Liên đưa tay lên kéo lấy tay của Dịch Tư Nghiêm, cô nhìn anh một hồi lâu rồi mỉm cười: “Được!”
Sau đó cả anh và cô đều thay một bộ đồ khác, Á Hiên cũng được chỉnh trang lại vô cùng nghiêm chỉnh. Dịch Tư Nghiêm thay bộ quân phục nghiêm chỉnh kia bằng một bộ đồ tây trang trọng toát lên vẻ đẹp trai cùng kiên định mà anh đã lựa chọn. Đối nghịch với anh chính là Châu Liên, cô khoác trên mình chiếc sườn xám toát lên khí chất kiêu xa nhưng cũng không mất phần dịu dàng vốn có. Đi kèm còn có thêm một vài món đồ trang sức khác tô điểm thêm. Châu Liên ngồi trước bàn trang điểm lặng lẽ để stylist make up và uốn lại những lọn tóc dài bóng mượt của mình.
Ba mươi phút sau cuối cùng cũng xong, Châu Liên khoác tay Dịch Tư Nghiêm đi ra ngoài. Á Hiên chờ sẵn bên ngoài không nhịn được mà kêu lên một tiếng khen ngợi: “Mẹ xinh đẹp quá!”
Châu Liên quay mặt về phía Á Hiên rồi khẽ nở một nụ cười. Ba người ngồi yên trên chiếc xe hơi đi thẳng tới nhà họ Dịch. Hôm nay vốn dĩ là tiệc mừng thọ của ông cụ Dịch nên vô cùng đông đủ. Mọi người dường như đã tới gần hết chỉ chờ đợi tiệc bắt đầu nữa thôi.
Chiếc xe quen thuộc tiến thẳng vào bên trong sân dừng lại giữa chính diện. Lúc này lái xe đi xuống mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm. Dịch Tư Nghiêm bước ra rồi lại mở cửa cho hai mẹ con Châu Liên bước xuống.
Lúc cô vừa bước xuống, một vài tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên. Ngạc nhiên hơn cả là sắc mặt của Lưu Nhiên, Dịch Hoài Thành, ông cụ Dịch, tất cả đều bất ngờ vì sự xuất hiện của Châu Liên tại bữa tiệc này.
Hơn nữa Châu Liên còn đang dắt tay một bé gái, bé gái đó chỉ cần nhìn qua là biết cốt nhục ruột thịt của Dịch Tư Nghiêm.
“K… Không thể nào…” Lưu Nhiên tự lẩm bẩm một mình.
Dịch Tư Nghiêm dắt Châu Liên và Á Hiên đi thẳng tới chỗ của ông cụ Dịch và cha mẹ mình giới thiệu.
“Ông nội, ba, mẹ… đây là Châu Liên - vợ của Dịch Tư Nghiêm con, còn đứa trẻ này chính là con gái ruột và cũng là đứa chắt đầu tiên của Dịch gia…”
Châu Liên lấy một chiếc áo khoác lụa mỏng bên giường mặc vào rồi tập tễnh bước xuống, vén rèm cửa sang một bên để ánh sáng chiếu vào phòng. Ánh sáng tươi mới rọi vào giống như tương lai của cô và anh vậy, rực sáng mà có một khởi đầu tốt đẹp.
Cô cứ quan sát bầu trời bên ngoài mà bất giác mỉm cười.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Châu Liên ngoảnh mặt lại thì từ bên ngoài quản gia và người hầu đã đẩy cửa tiến vào. Bọn họ xếp thành hàng lần lượt đi vào trên tay còn bưng rất nhiều chiếc hộp màu sắc. Châu Liên tiến lại gần, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
La quản gia vội cúi đầu nhẹ, chiếc kính cũng đẩy cao hơn một chút rồi nói: “Thiếu phu nhân…”
Châu Liên khẽ nhíu mày, cô lặp lại: “Thiếu phu nhân?”
La quản gia gật đầu: “Là cậu chủ kêu chúng tôi gọi như vậy…”
Dịch Tư Nghiêm luôn hành động nhanh chóng khiến chính bản thân cô cũng không ngờ được có ngày lại có người gọi cô ba tiếng ‘thiếu phu nhân’ như vậy.
Chờ Châu Liên dịu đi La quản gia mới nói tiếp: “Đồ này cậu chủ kêu chúng tôi đem tới cho thiếu phu nhân để chuẩn bị cho tối nay. Thiếu phu nhân thử qua để chúng tôi định lại số đo cho vừa nhất.”
Châu Liên nhìn qua mấy chiếc hộp lớn đầy màu sắc trên tay người hầu kia. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được mặc những chiếc váy xinh đẹp, đeo những trang sức lấp lánh đi bên cạnh Dịch Tư Nghiêm cả bởi vì cô cho rằng thân phận mình không phù hợp. Nhưng bây giờ anh lại chủ động sai người đưa tới khiến cô không khỏi bất ngờ.
Châu Liên theo những người hầu kia thử đồ. Váy được đưa tới cho cô là một chiếc sườn xám màu vàng nhạt thêu giữa ngực là những cánh hoa lê màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Đường chỉ được may vô cùng cẩn thận và tinh tế, vải được làm từ chất liệu cao cấp nên khi Châu Liên khoác vào người một cảm giác mềm mịn thoải mái vô cùng tốt.
Đi kèm với sườn xám là chuỗi vòng cổ ngọc trai cùng với bông tai tinh tế đính thêm vài viên kim cương nhỏ ở giữa. Tóc Châu Liên vẫn buông xõa nhưng chiếc váy cùng bông tai thực sự đã khiến cô như biến thành một người khác.
“Thiếu phu nhân, chiếc sườn xám ày cô mặc thực sự rất đẹp, so với người mẫu còn hợp hơn cả…” Một người hầu bên cạnh thốt lên.
Châu Liên ngắm mình trong gương cũng cảm thân bản thân như hóa thành công chúa khiến người khác kinh ngạc.
Thử đồ xong cô cũng thay ra theo người hầu xuống ăn trưa luôn. Lúc đầu cô còn lo cho Á Hiên nhưng khi nhìn thấy con bé vui vẻ ngồi bên cạnh một giáo viên dạy đàn ngoài vườn rộng lớn thì môi cô chợt cong nhẹ lên. Dịch Tư Nghiêm đúng là lo tất cả mọi chuyện đều rất chu toàn.
Châu Liên tiến lại gần con bé theo dõi. Á Hiên học hỏi vô cùng nhanh, những gì cô giáo dạy nhạc chỉ qua con bé đều rất nhanh hiểu hơn nữa cũng rất có năng khiếu. Vì mới bắt đầu học đàn từ sáng nên con bé mới chỉ nắm sơ qua được một vài nốt cơ bản, vẫn chưa thể đánh được nhưng nhìn ánh mắt thích thú của Á Hiên lòng Châu Liên chợt trào lên một niềm chua xót. Cô nuôi dạy con bé suốt năm năm nhưng chưa từng cho cô được những điều kiện tốt như vậy. Cuộc sống của con bé lúc nào cũng nghèo khổ đến một cuốn sách để đọc cô cũng phải tích góp mấy ngày mới mua được. Cô đã cướp đi tất cả mọi thứ tốt nhất mà đáng lẽ con bé được hưởng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, cô giáo ở bên cạnh khen ngợi Á Hiên.
“Con học rất nhanh đó, mới có một buổi sáng đã nắm được một vài thao tác cơ bản rồi… Tương lai con có thể trở thành một nhạc sĩ piano với rất nhiều giải thưởng danh giá…”
Cô giáo dạy đàn vừa khen Á Hiên càng thêm hưng phấn. Gương mặt Á Hiên như sáng bừng quay về phía Châu Liên gọi: “Mẹ…”
Châu Liên khẽ xoa đầu con bé: “Á Hiên của mẹ thật giỏi.”
Á Hiên ôm chặt lấy eo của Châu Liên cười khúc khích, đôi mắt ánh lên một sự hạnh phúc. Nụ cười trên môi con bé vô cùng tươi không giống những ngày còn ở trên núi…
Châu Liên dắt Á Hiên tiến về phía bàn ăn ngồi gọn gàng rồi thưởng thức bữa trưa còn cô giáo dạy đàn thì hết giờ dạy lên đã xin phép ra về trước. Buổi chiều nay Á Hiên tạm thời vẫn ở nhà chờ sau khi người của Dịch Tư Nghiêm xử lý xong thủ tục nhập học thì Á Hiên sẽ được đưa tới trường học.
***
Buổi chiều Dịch Tư Nghiêm trở về từ rất sớm. Chiếc xe quân đội thường thấy tiền vào giữa sân. Trần Ngụy bước xuống mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm vô cùng nhanh chóng. Dịch Tư Nghiêm vẫn trong bộ quân phục phẳng phiu, trên đầu vẫn là chiếc mũ nghiêm trang. Anh đưa đôi mắt sắc bén tinh tường của mình về phía căn biệt thự rồi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc Dịch Tư Nghiêm tiến vào sảnh thì hai mẹ con Châu Liên đang ngồi trên sofa xem chương trình giải trí. Á Hiên vừa thấy anh bước vào vội vàng đứng dậy chạy tới ôm lấy một bên chân anh gọi: “Ba…”
Dịch Tư Nghiêm xoa đầu con bé rồi bế Á Hiên tiến về phía sofa. Anh vén một bên tóc của Á Hiên gọn vào tai rồi nhìn con bé đầy âu yếm: “Á Hiên hôm nay học đàn vui không nhỉ?”
Á Hiên cười thật tươi rồi đáp lại: “Dạ vui ạ…”
“Ừm, vậy là được rồi.”
Anh nói chuyện với Á Hiên xong ngay lập tức chuyển sang Châu Liên.
“Còn em, trang phục vừa vặn chứ?”
“Phần eo hơi rộng một chút nhưng đã được sửa lại rồi. Anh định sẽ đưa em đi đâu?” Châu Liên nghiêng mặt nhìn anh.
Dịch Tư Nghiêm tiến lại gần về phía Châu Liên, ngón tay anh chạm vào gương mặt Châu Liên từng chút từng chút di chuyển theo phần cằm cuối cùng dừng lại ở đôi môi có chút trầy do hôm qua anh để lại.
“Đã tới lúc anh và em phải đối mặt với tất cả mọi chuyện… Cho dù tối nay có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ cùng em đối mặt.”
Châu Liên đưa tay lên kéo lấy tay của Dịch Tư Nghiêm, cô nhìn anh một hồi lâu rồi mỉm cười: “Được!”
Sau đó cả anh và cô đều thay một bộ đồ khác, Á Hiên cũng được chỉnh trang lại vô cùng nghiêm chỉnh. Dịch Tư Nghiêm thay bộ quân phục nghiêm chỉnh kia bằng một bộ đồ tây trang trọng toát lên vẻ đẹp trai cùng kiên định mà anh đã lựa chọn. Đối nghịch với anh chính là Châu Liên, cô khoác trên mình chiếc sườn xám toát lên khí chất kiêu xa nhưng cũng không mất phần dịu dàng vốn có. Đi kèm còn có thêm một vài món đồ trang sức khác tô điểm thêm. Châu Liên ngồi trước bàn trang điểm lặng lẽ để stylist make up và uốn lại những lọn tóc dài bóng mượt của mình.
Ba mươi phút sau cuối cùng cũng xong, Châu Liên khoác tay Dịch Tư Nghiêm đi ra ngoài. Á Hiên chờ sẵn bên ngoài không nhịn được mà kêu lên một tiếng khen ngợi: “Mẹ xinh đẹp quá!”
Châu Liên quay mặt về phía Á Hiên rồi khẽ nở một nụ cười. Ba người ngồi yên trên chiếc xe hơi đi thẳng tới nhà họ Dịch. Hôm nay vốn dĩ là tiệc mừng thọ của ông cụ Dịch nên vô cùng đông đủ. Mọi người dường như đã tới gần hết chỉ chờ đợi tiệc bắt đầu nữa thôi.
Chiếc xe quen thuộc tiến thẳng vào bên trong sân dừng lại giữa chính diện. Lúc này lái xe đi xuống mở cửa cho Dịch Tư Nghiêm. Dịch Tư Nghiêm bước ra rồi lại mở cửa cho hai mẹ con Châu Liên bước xuống.
Lúc cô vừa bước xuống, một vài tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên. Ngạc nhiên hơn cả là sắc mặt của Lưu Nhiên, Dịch Hoài Thành, ông cụ Dịch, tất cả đều bất ngờ vì sự xuất hiện của Châu Liên tại bữa tiệc này.
Hơn nữa Châu Liên còn đang dắt tay một bé gái, bé gái đó chỉ cần nhìn qua là biết cốt nhục ruột thịt của Dịch Tư Nghiêm.
“K… Không thể nào…” Lưu Nhiên tự lẩm bẩm một mình.
Dịch Tư Nghiêm dắt Châu Liên và Á Hiên đi thẳng tới chỗ của ông cụ Dịch và cha mẹ mình giới thiệu.
“Ông nội, ba, mẹ… đây là Châu Liên - vợ của Dịch Tư Nghiêm con, còn đứa trẻ này chính là con gái ruột và cũng là đứa chắt đầu tiên của Dịch gia…”