• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn uống xong Châu Liên có ngồi nghỉ thêm khoảng nửa tiếng nữa rồi lại bắt đầu vào việc. Lúc thì giặt đồ sơ sinh, lúc thì phân chia một số loại thuốc mà bác sĩ chỉ định trước. Làm việc luôn tay luôn chân thì cuối cùng cũng tới giờ tan tầm.

Lúc Châu Liên lấy đồ đạc của mình rồi ra về bất ngờ lại gặp bác sĩ Từ. Anh ta cũng vừa hay ra về. Thấy vậy Châu Liên vội vàng cúi đầu cảm ơn người đàn ông kia.

“Cảm ơn anh vì túi sữa.”

Từ Lâm Thần vốn dĩ không chú ý tới cô lắm nhưng khi nghe thấy tiếng của cô vang lên tầm mắt mới đưa tới.

“À, không có gì đâu. Cô cũng về sao?” Từ Lâm Thần hỏi cô.

Châu Liên đeo chiếc balo lên người rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Từ Lâm Thần cởi chiếc áo blouse trắng trên người ra rồi khoác thêm chiếc áo khoác dài lên người. Sau khi chỉnh trang xong anh ta mới kéo tay Châu Liên.

“Vậy thì cùng về đi.”

Còn chưa để Châu Liên nói thêm câu nào Từ Lâm Thần cứ thế kéo lấy ống tay cô rồi bước đi nhanh chóng. Bước ra khỏi trạm xá, anh ta lấy chiếc xe đạp dựng ở đó rồi ngồi lên. Ngồi ngay ngắn rồi tiện tay vẫy Châu Liên lại đó.

“Cô leo lên đi, tôi đèo cô về.”

Đối với sự tốt quá mức thế này Châu Liên có hơi nghi ngờ vậy nên cô từ chối. Dù sao hai người cũng đâu có thân lắm, hơn nữa anh ta lại còn là đàn ông. Cô tốt hơn hết là vẫn cứ tránh đi thì hơn.

“Không cần đâu, dù sao tôi còn phải đi đón con gái của tôi nữa, không nên phiền tới anh… Chào anh.” Châu Liên vừa nói vừa xoay người về phía đường nhà cô. Dứt lời cô bước đi thoăn thoắt.

Từ Lâm Thần nhìn cô từ phía sau bóng dáng vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Khóe môi anh khẽ cười một cái. Giọng anh hét lớn: “Hóa ra cô là cái cô gái nhớ con mà đi làm cũng khóc đó hả?”

Châu Liên nghe xong vội quay lại. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt chẳng mấy vui vẻ gì. Cái chuyện cô khóc hôm đó hoàn toàn chỉ là cảm xúc dâng trào nhất thời mà xúc động thôi. Thế mà cả cái trạm xá có khoảng gần chục người đồn rằng cô khóc rất thương tâm. Thành ra từ hôm đó trạm trưởng lúc nào cũng cho cô về sớm hơn ba mươi phút.



Chuyện này kể ra cũng chẳng có gì xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao khi những lời kia thốt ra từ lời của Từ Lâm Thần, Châu Liên lại có vẻ mặt như thế.

Từ Lâm Thần đạp xe qua chỗ của Châu Liên tiếp tục trêu chọc: “Sao cô lại nhìn tôi bằng vẻ mặt như thế? Tôi chỉ hỏi cô có một câu kia thôi mà…”

Châu Liên thở dài, cô nhìn thẳng vào Từ Lâm Thần mà nói: “Rốt cuộc bác sĩ Từ muốn chọc tôi tới bao giờ nữa? Tôi bận lắm, còn phải đi đón con gái nữa…”

Từ Lâm Thần lấy tay vỗ vào cái yên xe đạp phía sau nói: “Leo lên đi, tôi sẽ tiết kiệm cho cô chút thời gian.”

Châu Liên cũng chẳng buồn từ chối nữa. Cô sợ cô từ chối thêm lần nữa e rằng anh ta sẽ đeo bám cô, không cho cô đi đón con mất. Thế là cô leo lên sau xe của anh ta, tay bám vào khung sắt.

“Cô bám chắc nhé, tôi đi đây.”

Dứt lời người đàn ông kia ngay lập tức đạp xe. Mới đầu Châu Liên còn tưởng anh ta đạp nhanh lắm, ai dè chậm như rùa bò, so với đi bộ cũng không có mấy cách biệt. Mà đường trên núi hết dốc này lại tới dốc khác, chưa kể tới sỏi đá bấp bênh rất khó đi. Nhưng anh ta cũng chẳng kêu than gì cả, cứ vừa đi vừa nói chuyện với cô.

“Giới thiệu lại với cô, tôi là Từ Lâm Thần. Tôi là con nhà giàu đấy, trốn lên đây tình nguyện cũng bất đắc dĩ thôi. Còn cô thì sao?”

Châu Liên còn đang mải nghĩ xem tiểu Á Hiên nhà cô hôm nay có khóc với nhớ mẹ không kìa, ai mà rảnh ngồi nghe anh ta tám nhảm. Vậy nên khi không thấy Châu Liên trả lời Từ Lâm Thần lại tiếp tục nhắc lại.

“Tôi là Từ Lâm Thần, con nhà giàu. Cô tên là gì? Không thể giới thiệu lại sao?”

Châu Liên nghĩ dù sao cũng ngồi nhờ xe anh ta nên cho anh ta biết cái tên cũng không có gì. Vậy là cô đáp lại lời anh.

“Tôi là Châu Liên, con nhà nghèo, mẹ đơn thân. Bác sĩ Từ thấy tôi giới thiệu đủ chưa?”

Từ Lâm Thần nghe xong thì cười phá lên một trận. Châu Liên cảm thấy người đàn ông này có chút khó hiểu. Cô nói thế thôi mà cũng cười như điên là sao?

Đoạn này xe đi qua khúc cua, Châu Liên nhắc nhở Từ Lâm Thần: “Đi qua đoạn này nữa là tới nhà trẻ rồi. Hay bác sĩ Từ cứ thả tôi xuống ở đây là được…”



Từ Lâm Thần chẳng thèm nghe lời Châu Liên. Đi tới nơi anh ta chống chân xuống dựng xe để Châu Liên đi vào. Lúc thấy cô đi vào còn không quên dặn thêm: “Nhanh lên nhé, tôi chờ hai mẹ con cô.”

Lại một lần nữa Châu Liên cảm thấy khó hiểu. Anh ta rốt cuộc là có mục đích gì? Có phải là muốn tán tỉnh cô hay không? Cái suy nghĩ này vừa nổi lên Châu Liên ngay lập tức lắc đầu phủ định. Ai lại đi thích một người phụ nữ đã có con như cô rồi chứ. Chẳng lẽ anh ta muốn nuôi con của người khác? Cô không muốn nghĩ linh tinh nhưng thực sự thì biểu hiện của anh ta cứ làm cô phải suy nghĩ.

Cô giáo trông trẻ thấy Châu Liên tới thì vội cười tươi. Cô ấy nhanh chóng bế tiểu Á Hiên trao trả cho Châu Liên. Vì Á Hiên còn nhỏ lên lúc nào ra khỏi nhà đều phải mang theo vải tránh gió và tránh nắng nên bây giờ trông cô trùm kín cả người có hơi buồn cười.

Châu Liên đi ra bên ngoài, Từ Lâm Thần vẫn đứng đợi. Anh ta vẫy tay gọi cô: “Cô Châu, tôi ở đây.”

Từ Lâm Thần đứng cách cửa nhà khá xa, có lẽ là do đường chỗ này hơi nhũn lại vừa trơn. Châu Liên đi tới, cô ra dấu tay với Từ Lâm Thần để anh ta bé miệng lại bởi vì Á Hiên đang ngủ say.

Họ Từ kia cũng hiểu ý nhanh lắm. Anh ta chờ cô ra rồi đưa cô về tận nhà. Lúc đứng trước cửa nhà của Châu Liên Từ Lâm Thần có hơi sững lại. Đúng là rất rách nát. Anh ta chẳng nói chẳng rằng cứ thế lái xe đạp rời đi, cô còn chưa kịp cảm ơn lấy một tiếng.

Thôi vậy, có lẽ anh ta thấy hoàn cảnh của cô cũng bị dọa cho sợ rồi.

Châu Liên đặt Á Hiên trên giường, còn cô đi nhóm củi nấu một chút cháo. Hôm nay cô lau người và chăm sóc một phụ sản ở trạm xá lúc người nhà của phụ sản chưa tới nên được người ta dúi vào túi áo một miếng thịt khô. Châu Liên không nhận nhưng bà mẹ chồng của phụ sản kia cứ bảo cô giấu đi đừng để những y tá khác bởi vì họ không có nhiều, đó coi như là món quà cảm ơn Châu Liên đã tận tình với con dâu và cháu chắt của họ. Bà ấy đã nói như vậy rồi thì Châu Liên cũng không từ chối nữa. Thế là lúc này cô đem miếng thịt kia xé nhỏ để nấu cháo.

Nồi cháo vừa sôi thì cô đã rút củi đi, chỉ để lại chút than hồng cho cháo nhừ. Đợi lát nữa xong thì cô sẽ ăn. Còn bây giờ vẫn là nên cho Á Hiên uống sữa đã.

Châu Liên đứng dậy rửa tay sạch sẽ, cũng thay một chiếc áo khác, bởi vì cô sợ mùi khỏi bị ám trên người sẽ ảnh hưởng tới con nên xong xuôi mới vào trong phòng gọi nhóc con dậy rồi cho con ăn.

Á Hiên ngoan ngoãn ăn no rồi lại ngủ tiếp. Châu Liên cũng chạy ra ngoài nom nồi cháo đang sôi. Nhưng lúc cô bước ra ngoài một bóng hình khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Dương đăng thêm chương nữa để bù hôm qua nhee. Mình thích đọc bình luận lắm nên mọi người thi thoảng vô bình luận vài câu cho mình thêm động lực ra chương nhee. Iu mọi người ♥_♥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK