• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau lần gặp mặt đó quả thực Dịch Chí Thông không tới nữa. Kể cả ngày Dịch Hoài Tự ra tòa xét xử ông ta cũng không tới.

“Bị cáo Dịch Hoài Tự phạm tội cưỡng bức, cố ý giết người chiếu theo luật pháp của nước ta hình phạt cao nhất dành cho bị cáo là tù chung thân. Tuy nhiên trong quá trình điều tra bị cáo đã tích cực đưa ra nhiều chứng cứ, bị cáo cũng đã biết hối hận và tự ra đầu thú. Xét thấy thái độ ăn năn hối cải của bị cáo nên tòa tuyên án bị cáo Dịch Hoài Tự sẽ nhận hình phạt là mười lăm năm tù giam. Tiến hành bồi thường cho người bị hại, gia đình hoặc người thân của người bị hại số tiền là một triệu. Mức án này được thực thi bắt đầu từ hôm nay…”

Cạch! Cạch! Cạch!

Sau khi tuyên án xong thẩm phán cầm chiếc búa cao su gõ xuống bàn ba lần rồi giải tán phiên tòa. Người tham dự chờ thẩm phán rời đi rồi cũng lũ lượt đi theo. Bên phía cảnh sát đưa Dịch Hoài Tự đi.

Sau khi Dịch Hoài Tự ra phía bên ngoài có rất nhiều phóng viên đã chờ sẵn để phỏng vấn, bọn họ chen chúc nhau vừa chụp ảnh vừa đi tới chỗ cảnh sát xin phỏng vấn trực tiếp.

Phóng viên A: “Ông Dịch, ông có thể cho chúng tôi biết cảm nghĩ của ông lúc này sau khi nghe bản án cuối cùng của mình được không?”

Phóng viên B: “Ông Dịch, vì sao nhiều năm vậy rồi ông mới chịu ra tự thú? Có phải ông bây giờ mới cảm thấy hối hận?”

Phóng viên C: “Ông Dịch, ông có nghĩ rằng chuyện ông bị xét xử công khai như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Dịch gia ở Lạc Thành chứ?”



Vô số các câu hỏi khác nữa nhưng phía cách sát cản bọn họ lại rồi đưa Dịch Hoài Tự lên xe. Dịch Hoài Tự cũng im lặng suốt kể từ khi kết thúc buổi xét xử. Dịch Hoài Tự được đưa về trại giam Yên Hòa nằm ở ngoại ô thành phố. Khu trại giam đó cách khá xa với trung tâm Lạc Thành, có điều nơi đây đã là chỗ gần nhất rồi.

Lúc bước vào bên trong trại giam, Dịch Hoài Tự ngẩng mặt lên nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài rồi chút một tiếng thở dài. Mọi chuyện kết thúc rồi, ông ta bây giờ có thể bắt đầu bù đắp lỗi lầm của mình rồi.

***

Cảnh chuyển tới vùng núi Hàn Xá.

Hôm nay không có mưa lạnh và gió rét mà thay vào đó là những tia nắng ấm áp sau một quãng thời gian dài lạnh buốt da buốt thịt. Châu Liên giờ này địu tiểu Á Hiên trên vai rồi đưa đứa nhóc tới nhà trẻ như thường ngày, còn cô đi bộ tới trạm xá làm việc.

Ở trạm xá dạo gần đây có khá nhiều phụ sản sinh nở nên công việc của cô cũng nhiều hơn bình thường. Hai tháng gần đây cũng có một vị bác sĩ mới chuyển tới đây làm tình nguyện. Người này tướng tá cũng rất đẹp trai khiến mấy nữ y tá chưa chồng ríu rít hết cả lên. Tuy nhiên so với Dịch Tư Nghiêm vẫn còn kém vài phần.



Châu Liên vừa thấy mình có suy nghĩ kia ngay lập tức trấn an mình tỉnh táo lại. Dạo này cô không còn nhớ người đàn ông kia nhiều như trước, chỉ là mỗi khi gặp ai hay làm gì thi thoảng cô lại đem ra Dịch Tư Nghiêm ra để so sánh. Điều đó cũng giống như cái việc cô lấy anh ra làm tiêu chuẩn, là thước đo để đánh giá mọi chuyện.

“Châu Liên, cô giúp tôi lau người cho phụ sản ở phòng thứ hai đi.” Tiếng của bác sĩ Từ vang lên như thức tỉnh cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Châu Liên.

“Vâng, tôi sẽ làm ngay!”

Cô ngay lập tức phản ứng, cầm theo khăn xô mỏng và chậu nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Đi tới phòng thứ hai cô thuần thục giúp nữ phụ sản đang mệt tới nỗi ngất đi trên giường lau sơ qua những vết máu trong quá trình sinh nở để lại. Nước ấm vừa phải, tay cô cùng với chiếc khăn đều đã được làm sạch trước đó để tránh vi khuẩn gây hại vào cơ thể còn yếu của nữ phụ sản kia.

Lau xong xuôi cô mới nhẹ nhàng mặc lại chiếc váy rộng thùng thình lên cho người cô ấy. Xong việc Châu Liên đem thau nước bẩn cùng khăn xô đi giặt sạch rồi phơi khô.

Buổi trưa ở trạm xá sẽ phát cho mỗi người một chiếc bánh để lót dạ. Thôn Hàn Xá này vô cùng nghèo nàn, so với nơi hồi bé Châu Liên lớn lên còn lạc hậu hơn rất nhiều. Chỗ này còn không có điện, nhà ở đều được dựng tạm bợ, chỉ cần gió lớn là có thể bị lật đổ. Đến than sưởi cũng khan hiếm.

Những căn nhà dưới chân núi thì còn vững chãi hơn nhiều so với chỗ hiện tại cô ở. Châu Liên dự định khi nào cô góp được nhiều tiền sẽ nhờ người mua thêm một chút đồ dùng ở chợ dưới khu vực đồng bằng.

Thực ra mỗi tháng trạm xá sẽ có đoàn xe vận chuyển dụng cụ y tế lên. Lần trước Châu Liên đã có ý định đem bán chiếc dây chuyền kia nên đã nhờ người lái chiếc xe vận chuyển đồ lên. Nhưng vòng cổ mà Châu Liên đưa cho nhờ bán hộ lại bị trả lại bởi vì nó quá quý giá. Chợ buôn dưới đó cũng chỉ có thể mua bán và trao đổi một số đồ dùng thiết yếu hàng ngày, không ai mua những chiếc vòng quý giá thế này cả.

Dân trí với trình độ học vấn ở đây vô cùng thấp, đừng nói là hiểu biết về mấy loại đá quý đắt tiền, bọn họ chỉ lo cả ngày xem có kiếm được thứ gì để bỏ vào bụng thôi hay không. Vậy nên là Châu Liên không bán được, cũng không có tiền chỉ đành ở tạm ngôi nhà tạm bợ kia. Hôm nào gió lớn quá thì đi xin ở nhờ một vài căn nhà kiên cố gần đó. Cuộc sống đúng là khổ sở khi tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện nhưng đổi lại cô nhận được sự tự do, sự tôn trọng của người khác khi đối diện với người ta.

Châu Liên đang ngồi ăn bánh thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một gói sữa tươi. Cô ngẩng đầu lên phát hiện vị bác sĩ Từ mới tới chưa đầy hai tháng kia.

“Cho cô đấy, cầm lấy đi.”

Châu Liên hơi sững lại mấy giây sau đó vội cười trừ lắc đầu: “À, tôi ăn bánh cũng lo rồi, anh cứ giữ lại đi.”

Vị bác sĩ kia không thèm quan tâm tới lời của cô, vội kéo tay Châu Liên rồi đặt gói sữa vẫn còn hơi ấm kia vào tay cô. Làm xong anh xua tay rồi nói: “Cô đừng khách sáo, nhà tôi còn nhiều lắm, tôi là công tử nhà giàu đấy!”

Nói xong anh ta cũng xỏ tay vào túi áo rồi rời đi. Châu Liên nhìn gói sữa trong tay mình nghĩ ngợi một hồi lâu rồi đưa lên uống hết nhân lúc sữa vẫn còn ấm. Không ngờ bên ngoài còn nhiều người tốt như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK