Gương mặt trước mắt cô giống như tử thần vậy, đôi chân của Từ Giai ngay lập tức run rẩy mà ngã khụy xuống. Cũng may Dịch Hoài Tự phản ứng nhanh đỡ lấy cô.
Nhưng cánh tay vừa mới đụng chạm vào người cô đã bị cô đẩy ra.
Từ Giai đứng cách xa Dịch Hoài Tự một khoảng, giọng run rẩy nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Anh… anh tới đây làm gì? Làm sao anh biết được chỗ của tôi?”
Dịch Hoài Tự khi nhìn thấy Từ Giai không kiềm được lòng mình mà lao tới ôm chặt lấy cô. Nhưng cô phản xạ rất nha vội vàng tránh sang một bên, vớ lấy con dao hoa quả trên mặt bàn chĩa về phía Dịch Hoài Tự đe dọa: “Đừng lại đây… nếu anh tiến lại gần tôi sẽ…”
Dịch Hoài Tự bỏ mặc lời cảnh cáo kia mà tiến lại về phía của Từ Giai mạnh mẽ giằng lấy con dao kia ra. Con dao bị ném xuống đất, hắn ta cứ thế ôm Từ Giai thật chặt vào lòng mặc kệ vùng vẫy muốn thoát khỏi.
Sau một lúc lâu Dịch Hoài Tự mới buông cô ra nhưng lúc này người của hắn đã đứng bên ngoài chờ sẵn. Bọn họ đi vào dọn dẹp đồ đạc giúp Từ Giai rồi đem đi.
Dịch Hoài Tự kéo cô ra ngoài, Từ Giai giằng tay luôn miệng hỏi: “Anh muốn kéo tôi đi đâu? Tôi không thể đi được… Tôi có người cần phải đợi…”
“Không cần phải chờ, hắn ta đã không còn trên đời này nữa rồi…”
***
Sau khi Châu Hiên rời khỏi nhà ngay lập tức đã bị người của Dịch Hoài Tự tóm lại. Châu Hiên bị đánh ngất rồi đưa tới trước mặt Dịch Hoài Tự. Người của Dịch Hoài Tự tháo khăn bịt mắt của Châu Hiên ra rồi dội lên người anh một chậu nước đá lạnh. Nước đá làm cho Châu Hiên bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thì anh phát hiện ra tay chân mình đã bị trói chặt, người đang ngồi vắt chân trước mắt chính là Dịch Hoài Tự. Ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo, có khi muốn đem anh ra băm vằm thành trăm mảnh luôn.
“Anh bắt tôi tới đây có chuyện gì?”
“Hừ, còn chuyện gì đáng để tao gặp mặt mày ngoài Từ Giai đây?”
Châu Hiên nhíu mày: “Ý của anh là sao?”
Dịch Hoài Tự trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng bên cạnh mình. Bọn họ hiểu ý đem một bọc tiền tới đưa cho Dịch Hoài Tự. Hắn cầm lấy bọc tiền đó rồi nhặt từng xấp tiền một ném về phía của Châu Hiên.
“Tao sẽ cho mày một khoản tiền lớn, mày cầm tiền và cút thật xa khỏi cô ấy…”
Châu Hiên nghe xong cười lớn. Nụ cười này đem theo rất nhiều sự châm chọc.
“Nghe có vẻ vui tai đấy cậu hai nhà họ Dịch. Đừng tưởng có tiền là có thể thay đổi tất cả?”
Dịch Hoài Tự chướng mắt vẻ mặt đắc ý của Châu Hiên nên vội vàng đứng dậy đạp mạnh một cái vào người anh. Châu Hiên bị trói chặt không cẩn thận ngã văng ra. Anh còn ho thêm mấy tiếng rồi lại nở nụ cười đắc ý: “Cậu hai sao lại tức giận như thế? Tôi nói đúng quá sao?”
Bụp! Bụp! Bụp!
Đám người đi theo Dịch Hoài Thành theo sự ra hiệu của ông chủ mà lao vào đánh Châu Hiên. Người thì đấm, người thì đá liên hồi. Châu Hiên mới chỉ vài phút trước vẫn còn lành lặn nhưng vài phút sau đã bầm dập tím hết cả mắt mũi rồi tới mặt mày chân tay.
Dịch Hoài Tự đi tới, cầm xấp tiền lớn ném thẳng vào mặt Châu Hiên đe dọa: “Khôn hồn thì cầm chỗ tiền này rồi cút cho tao!”
Châu Hiên cho dù bị đánh tím mặt mày vẫn cố nặn ra một nụ cười khiêu khích. Anh nhổ vào những đồng tiền đó một ngụm máu tươi khảng khái nói: “Hơn một năm trước tao đã sợ hãi chút tiền lẻ này của thằng khốn nạn như mày mà nhìn cô ấy chịu tổn thương, giày vò. Khó khăn lắm bệnh tình cô ấy mới có chuyển biến tốt, giờ mày lại tới. Có giỏi thì mày giết tao đi, giết tao rồi xem cô ấy có vui vẻ cười nói bên mày được không?”
Dịch Hoài Tự nghe xong những lời kia trực tiếp lao vào đánh Châu Hiên túi bụi. Mãi cho tới khi tay hắn dính đầy máu của Châu Hiên mới dừng lại. Vẫn câu nói đó, hắn lặp lại: “Cầm tiền rồi cút cho tao!”
Châu Hiên bò trên đất, anh bây giờ tới thở còn khó khăn chứ đừng nói được. Nhưng bằng một nghị lực phi thường nào đó anh vẫn cố rặn ra từng chữ: “Cô ấy… và… tao không thể… chia lìa… trừ phi… mày giết tao… đi…”
Dịch Hoài Tự trong phút chốc giật lấy khẩu súng của một tên áo đen bên cạnh chĩa về phía Châu Hiên gằn lên: “Mày tưởng tao không dám? Mày chết rồi cô ta cùng lắm cũng chỉ đau khổ một thời gian, sau đó lại sống bên cạnh tao… Gợi ý của mày không tồi đâu…”
Dịch Hoài Tự kéo cò súng nhắm thẳng về phía Châu Hiên nhưng lại bị người của hắn đưa tay ra cản: “Cậu hai… chuyện này… vẫn là không nên…”
Châu Hiên cười một tràng dài liên tục.
“Ha… ha… ha… Khụ! Khụ! Khụ!”
Dịch Hoài Tự kéo cổ áo của Châu Hiên lên quát: “Mày cười cái gì? Mày cười tao cái gì?”
“Tao… cười mày… giết tao rồi… mày chắc chắn cũng sẽ không yên ổn…”
Dịch Hoài Tự ném Châu Hiên sang một bên, giơ súng về phía anh.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba tiếng vang lên, đầu của Châu Hiên bị đạn bắn xuyên qua thủng một lỗ lớn. Máu từ trong đó chảy ra liên tục nhuộm qua mắt rồi chảy xuống cả gương mặt. Cuối cùng Châu Hiên im lặng không nói một lời nào mà chết.
“Đem xác của hắn ném xuống biển.”
“Vâng, thưa cậu hai.”
Đám người mặc áo đen kia lôi xác của Châu Hiên đi, từ trong người hắn rơi ra một chiếc hộp nhung màu đen vừa hay lại rơi vào tầm mắt của Dịch Hoài Tự. Hắn lau máu của Châu Hiên trên tay mình rồi nhặt chiếc hộp đó lên. Bên trong hộp là một sợi dây chuyền có thiết kế khá đặc biệt. Dịch Hoài Tự không cần suy nghĩ nhiều đã giật sợi dây đó ra ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Đám người hầu dọn dẹp xong xuôi hiện trường thì lũ lượt rời đi. Dịch Hoài Tự tới một khách sạn gần đó tắm rửa sạch sẽ thay quần áo. Lúc chuẩn bị lên xe rời đi hắn đã tháo chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón tay út của mình ra rồi bỏ vào chiếc hộp nhung kia.
Dịch gia ngay từ khi sinh ra mỗi người đều có một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này tượng trưng cho thân phận và địa vị của người trong nhà. Người càng có quyền lực thì chiếc nhẫn càng sáng, viên kim cương càng hiếm. Nếu chiếc nhẫn này được tặng cho người khác thì người nhận được nhẫn coi như cũng có được sự tôn trọng và bảo vệ của Dịch gia.
Dịch Hoài Tự đúng là chiếm hữu, đúng là lạnh lùng vô tình nhưng tình yêu của hắn dành cho Từ Giai là thật, cho dù bản thân hắn có chuyện nhưng hắn vẫn mong muốn người phụ nữ kia thật bình an.
Nhưng cánh tay vừa mới đụng chạm vào người cô đã bị cô đẩy ra.
Từ Giai đứng cách xa Dịch Hoài Tự một khoảng, giọng run rẩy nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Anh… anh tới đây làm gì? Làm sao anh biết được chỗ của tôi?”
Dịch Hoài Tự khi nhìn thấy Từ Giai không kiềm được lòng mình mà lao tới ôm chặt lấy cô. Nhưng cô phản xạ rất nha vội vàng tránh sang một bên, vớ lấy con dao hoa quả trên mặt bàn chĩa về phía Dịch Hoài Tự đe dọa: “Đừng lại đây… nếu anh tiến lại gần tôi sẽ…”
Dịch Hoài Tự bỏ mặc lời cảnh cáo kia mà tiến lại về phía của Từ Giai mạnh mẽ giằng lấy con dao kia ra. Con dao bị ném xuống đất, hắn ta cứ thế ôm Từ Giai thật chặt vào lòng mặc kệ vùng vẫy muốn thoát khỏi.
Sau một lúc lâu Dịch Hoài Tự mới buông cô ra nhưng lúc này người của hắn đã đứng bên ngoài chờ sẵn. Bọn họ đi vào dọn dẹp đồ đạc giúp Từ Giai rồi đem đi.
Dịch Hoài Tự kéo cô ra ngoài, Từ Giai giằng tay luôn miệng hỏi: “Anh muốn kéo tôi đi đâu? Tôi không thể đi được… Tôi có người cần phải đợi…”
“Không cần phải chờ, hắn ta đã không còn trên đời này nữa rồi…”
***
Sau khi Châu Hiên rời khỏi nhà ngay lập tức đã bị người của Dịch Hoài Tự tóm lại. Châu Hiên bị đánh ngất rồi đưa tới trước mặt Dịch Hoài Tự. Người của Dịch Hoài Tự tháo khăn bịt mắt của Châu Hiên ra rồi dội lên người anh một chậu nước đá lạnh. Nước đá làm cho Châu Hiên bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thì anh phát hiện ra tay chân mình đã bị trói chặt, người đang ngồi vắt chân trước mắt chính là Dịch Hoài Tự. Ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo, có khi muốn đem anh ra băm vằm thành trăm mảnh luôn.
“Anh bắt tôi tới đây có chuyện gì?”
“Hừ, còn chuyện gì đáng để tao gặp mặt mày ngoài Từ Giai đây?”
Châu Hiên nhíu mày: “Ý của anh là sao?”
Dịch Hoài Tự trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng bên cạnh mình. Bọn họ hiểu ý đem một bọc tiền tới đưa cho Dịch Hoài Tự. Hắn cầm lấy bọc tiền đó rồi nhặt từng xấp tiền một ném về phía của Châu Hiên.
“Tao sẽ cho mày một khoản tiền lớn, mày cầm tiền và cút thật xa khỏi cô ấy…”
Châu Hiên nghe xong cười lớn. Nụ cười này đem theo rất nhiều sự châm chọc.
“Nghe có vẻ vui tai đấy cậu hai nhà họ Dịch. Đừng tưởng có tiền là có thể thay đổi tất cả?”
Dịch Hoài Tự chướng mắt vẻ mặt đắc ý của Châu Hiên nên vội vàng đứng dậy đạp mạnh một cái vào người anh. Châu Hiên bị trói chặt không cẩn thận ngã văng ra. Anh còn ho thêm mấy tiếng rồi lại nở nụ cười đắc ý: “Cậu hai sao lại tức giận như thế? Tôi nói đúng quá sao?”
Bụp! Bụp! Bụp!
Đám người đi theo Dịch Hoài Thành theo sự ra hiệu của ông chủ mà lao vào đánh Châu Hiên. Người thì đấm, người thì đá liên hồi. Châu Hiên mới chỉ vài phút trước vẫn còn lành lặn nhưng vài phút sau đã bầm dập tím hết cả mắt mũi rồi tới mặt mày chân tay.
Dịch Hoài Tự đi tới, cầm xấp tiền lớn ném thẳng vào mặt Châu Hiên đe dọa: “Khôn hồn thì cầm chỗ tiền này rồi cút cho tao!”
Châu Hiên cho dù bị đánh tím mặt mày vẫn cố nặn ra một nụ cười khiêu khích. Anh nhổ vào những đồng tiền đó một ngụm máu tươi khảng khái nói: “Hơn một năm trước tao đã sợ hãi chút tiền lẻ này của thằng khốn nạn như mày mà nhìn cô ấy chịu tổn thương, giày vò. Khó khăn lắm bệnh tình cô ấy mới có chuyển biến tốt, giờ mày lại tới. Có giỏi thì mày giết tao đi, giết tao rồi xem cô ấy có vui vẻ cười nói bên mày được không?”
Dịch Hoài Tự nghe xong những lời kia trực tiếp lao vào đánh Châu Hiên túi bụi. Mãi cho tới khi tay hắn dính đầy máu của Châu Hiên mới dừng lại. Vẫn câu nói đó, hắn lặp lại: “Cầm tiền rồi cút cho tao!”
Châu Hiên bò trên đất, anh bây giờ tới thở còn khó khăn chứ đừng nói được. Nhưng bằng một nghị lực phi thường nào đó anh vẫn cố rặn ra từng chữ: “Cô ấy… và… tao không thể… chia lìa… trừ phi… mày giết tao… đi…”
Dịch Hoài Tự trong phút chốc giật lấy khẩu súng của một tên áo đen bên cạnh chĩa về phía Châu Hiên gằn lên: “Mày tưởng tao không dám? Mày chết rồi cô ta cùng lắm cũng chỉ đau khổ một thời gian, sau đó lại sống bên cạnh tao… Gợi ý của mày không tồi đâu…”
Dịch Hoài Tự kéo cò súng nhắm thẳng về phía Châu Hiên nhưng lại bị người của hắn đưa tay ra cản: “Cậu hai… chuyện này… vẫn là không nên…”
Châu Hiên cười một tràng dài liên tục.
“Ha… ha… ha… Khụ! Khụ! Khụ!”
Dịch Hoài Tự kéo cổ áo của Châu Hiên lên quát: “Mày cười cái gì? Mày cười tao cái gì?”
“Tao… cười mày… giết tao rồi… mày chắc chắn cũng sẽ không yên ổn…”
Dịch Hoài Tự ném Châu Hiên sang một bên, giơ súng về phía anh.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba tiếng vang lên, đầu của Châu Hiên bị đạn bắn xuyên qua thủng một lỗ lớn. Máu từ trong đó chảy ra liên tục nhuộm qua mắt rồi chảy xuống cả gương mặt. Cuối cùng Châu Hiên im lặng không nói một lời nào mà chết.
“Đem xác của hắn ném xuống biển.”
“Vâng, thưa cậu hai.”
Đám người mặc áo đen kia lôi xác của Châu Hiên đi, từ trong người hắn rơi ra một chiếc hộp nhung màu đen vừa hay lại rơi vào tầm mắt của Dịch Hoài Tự. Hắn lau máu của Châu Hiên trên tay mình rồi nhặt chiếc hộp đó lên. Bên trong hộp là một sợi dây chuyền có thiết kế khá đặc biệt. Dịch Hoài Tự không cần suy nghĩ nhiều đã giật sợi dây đó ra ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Đám người hầu dọn dẹp xong xuôi hiện trường thì lũ lượt rời đi. Dịch Hoài Tự tới một khách sạn gần đó tắm rửa sạch sẽ thay quần áo. Lúc chuẩn bị lên xe rời đi hắn đã tháo chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón tay út của mình ra rồi bỏ vào chiếc hộp nhung kia.
Dịch gia ngay từ khi sinh ra mỗi người đều có một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này tượng trưng cho thân phận và địa vị của người trong nhà. Người càng có quyền lực thì chiếc nhẫn càng sáng, viên kim cương càng hiếm. Nếu chiếc nhẫn này được tặng cho người khác thì người nhận được nhẫn coi như cũng có được sự tôn trọng và bảo vệ của Dịch gia.
Dịch Hoài Tự đúng là chiếm hữu, đúng là lạnh lùng vô tình nhưng tình yêu của hắn dành cho Từ Giai là thật, cho dù bản thân hắn có chuyện nhưng hắn vẫn mong muốn người phụ nữ kia thật bình an.