• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa phòng Châu Liên bị trói vào một cái ghế, băng keo vẫn được dán chặt.

Jonhson dập điện thoại rồi ném nó ra ngoài cửa kính. Hắn tiến lại gần Châu Liên.

Roẹt!

Miếng băng dính dán miệng Châu Liên được gỡ ra, Jonhson nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Vất vả cho cô rồi.”

Châu Liên ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Hắn lởn vởn xung quanh cô, trên tay còn có một chiếc dao nhỏ. Chiếc dao nhỏ ấy nằm trong lòng bàn tay hắn vô cùng điêu luyện. Lưỡi dao vừa bén vừa nhọn trông vô cùng tinh xảo.

Jonhson thấy cô không nói chuyện với hắn lại càng lúc càng cảm thấy cô thú vị.

“Cảm giác làm con tin thế nào?”

Lần này hắn lại hỏi thêm Châu Liên một câu nữa nhưng cô vẫn cứ kế sách cũ không nói chuyện, không nhìn hắn mà chỉ tập trung chờ đợi Dịch Tư Nghiêm tới. Cô biết anh rất giỏi, nhất định anh sẽ tới cứu cô.

Thấy Châu Liên vẫn còn ngoan cường người đàn ông kia nhanh chóng nâng gương mặt cô lên, tay cầm chiếc dao nhỏ kia chợt lướt qua vùng cổ trắng ngần của Châu Liên. Lưỡi dao sắc bén làm rách da cô, từng tia máu li ti phun ra.

Động tác dùng dao của hắn vô cùng điêu luyện khiến cho Châu Liên không hề cảm thấy đau, cô chỉ nhói lên một cái rồi cảm nhận được vùng cổ mình đang bị rách. Gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch vì sợ hãi của Châu Liên lúc này còn thoáng qua sự kinh ngạc. Cuối cùng thì cô cũng chớp mắt một cái.

“Sợ rồi?”

“Để tôi nói cho cô biết cái dao nhỏ này đã giết bao nhiêu người rồi. Tôi hành nghề công việc sát thủ cũng đã được hơn mười lăm, cái dao này đi theo tôi từ đó. Nói thật tôi cũng không đếm nổi số người mình giết nữa, nên cô hãy cẩn thận. Không chừng lát nữa tôi buồn bực lại đem cô ra làm trò vui.”

Nói tới đây hắn thu lại chiếc dao nhỏ kia, tay lấy trong túi quần một chiếc khăn tay màu trắng lau đi vết máu đỏ trên dao rồi ném chiếc khăn đó vào thùng rác bên cạnh.

“Cô ấy à, tốt nhất là không nên ở bên cạnh Dịch Tư Nghiêm đâu. Số người hắn giết cũng không ít hơn tôi, chẳng qua hắn được cái vỏ bọc bên ngoài, thực ra bên trong càng thối nát và ngu xuẩn.”

Châu Liên ngồi im từ nãy giờ không nói gì nhưng khi nghe tên đàn ông kia nói xấu anh trong lòng nhen nhóm một sự tức giận nhẹ. Cô mở miệng: “Phân mà đòi so với vàng, nực cười…”

Jonhson nghe xong quay mặt lại, trên gương mặt hắn không phải là sự tức giận mà là sự hưng phấn. Hắn đi tới trước mặt cô bóp lấy hai má: “Đúng là người phụ nữ của Dịch Tư Nghiêm, mạnh miệng lắm! Nếu không phải cô đang mang thai, tôi nhất định sẽ cho cô nếm thử mùi vị của tôi. E rằng thử xong cô sẽ bỏ tên họ Dịch kia cũng nên…”

Sau những lời thô tục bẩn thỉu đó hắn cười một tràng lớn nữa. Đang lúc hắn trêu chọc Châu Liên thì đồng bọn của hắn đi vào thông báo tình hình. Hắn nghe xong khẽ gật đầu rồi đưa mắt ra hiệu cho đám người kia.

Bọn họ hiểu ý ngay lập tức ra ngoài đem vào trong phòng một chiếc áo, mà trên áo đó đã được đặt một quả bom. Bọn chúng mặc chiếc áo kia vào người Châu Liên. Vừa mặc tên Jonhson đó vừa nói: “Cô đừng trách tôi, có trách thì trách bản thân cô đen đủi gặp phải tên họ Dịch.”

Nói xong thì hắn cũng trang bị xong trái bom kia.



Tít!

Hắn nhấn một cái nút, giờ trên đó bắt đầu chạy ngược. Châu Liên nhìn thứ được đeo lên người mình tâm tình càng lúc càng kích động. Nước mắt cô chảy dài hai há trông vô cùng thương tâm.

Lúc này bên ngoài tòa nhà người của Dịch Tư Nghiêm đã bắt đầu hành động. Dịch Tư Nghiêm đi thẳng từ cửa lớn theo như ý của đám người kia.

Jonhson đã ngồi sẵn trên ghế từ lâu, hắn vắt hai chân. Trên người mặc một bộ tây trang màu đỏ rượu đắt tiền. Khi nhìn thấy Dịch Tư Nghiêm bước vào hắn ngay lập tức nở nụ cười chào đón vô cùng hân hoan.

“Ai da, cứu tinh của tôi tới rồi…”

Dịch Tư Nghiêm làm bộ mặt lạnh ngắt. Anh lạnh lùng hỏi: “Cô ấy đâu?”

Jonhson vỗ tay ba tiếng, người của hắn đẩy Châu Liên từ trong một căn phòng khác bước ra. Khi nhìn thấy vết thương trên cổ cô anh đã rất kích động. Khẩu súng trên tay ngay lập tức chĩa thẳng về phía tên Jonhson.

“Thằng chó, sao mày dám làm cô ấy bị thương.”

Jonhson ngay lập tức dơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, hắn ta cười hoà hoãn: “Thôi nào, anh Dịch nóng là không tốt đâu.”

Châu Liên nhìn thấy anh, hốc mắt đã khô kia lại bắt đầu rơi nước mắt. Cô không muốn mình yếu đuối nhưng thực sự mấy chuyện chĩa súng với buộc bom như vậy cô vô cùng sợ. Chỉ cần manh động một chút là cô sẽ bị bom nổ tan tành. Con của cô cũng chết theo cô.

Môi cô khẽ mấp máy gọi Dịch Tư Nghiêm. Anh hoàn toàn nhìn thấy, nhưng đối diện với cô ánh mắt anh không thể cởi bỏ sự lạnh lùng xuống được. Nếu anh lộ ra một tia tình cảm với cô, chắc chắn anh sẽ thua mất. Mà khi anh thua, tính mạng cô và đồng đội đều sẽ không còn. Chính vì thế anh buộc mình phải lạnh lùng, buộc mình phải sắt đá và tỉnh táo.

“Trực thăng tao chuẩn bị rồi, thiết bị định vị cũng bị cắt…”

Jonhson nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc trực thang đang bay bên ngoài. Hắn nở một nụ cười.

“Vậy thì tốt, chờ chúng tôi thoát khỏi đây sẽ thả cô gái này an toàn trở về vòng tay anh Dịch. Bây giờ kêu trực thăng hạ xuống sân thượng của tòa nhà đi.”

Vừa nói Jonhson vừa nhìn nút bấm trong lòng bàn tay mình. Hắn không vội, người vội là Dịch Tư Nghiêm.

Dịch Tư Nghiêm nhìn đồng hồ trên người Châu Liên còn năm phút nữa, anh như phát điên nghiến răng hỏi Jonhson: “Mày gỡ bom trên người cô ấy trước… Trực thăng sẽ hạ xuống…”

Jonhson lại cười thêm lần nữa. Lần này hắn đứng dậy, ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn về phía Dịch Tư Nghiêm.

“Đừng đòi hỏi nhiều, bảo người của anh hạ trực thăng xuống đi.”

Dịch Tư Nghiêm không dám hành động lỗ mạng bởi vì tính mạng của Châu Liên còn nằm trong tay hắn. Anh đánh mắt sang Dogo khẽ nói nhỏ: “Cậu có biết loại bom được gắn trên người cô ấy là loại nào không?”

Dogo nhìn lướt qua rồi phán đoán. Loại bom này cũng không phải khó để phá nhưng quan trọng nhất là phải tìm ra được bộ phận gắn chip dừng hoạt động. Cả Dịch Tư Nghiêm lẫn Dogo đều im lặng quan sát Châu Liên. Thời gian càng lúc càng nhanh, mỗi một giây phút trôi qua đều khiến người khác căng thẳng đến phát điên.



Dịch Tư Nghiêm muốn nói vài lời an ủi cô nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh gì cả.

Jonhson lại tiếp tục yêu cầu: “Kêu người của anh hạ trực thăng xuống, anh muốn người phụ nữ này bị bom nổ banh xác sao?”

Dịch Tư Nghiêm cuống quá rồi, còn hai phút nữa là quả bom phát nổ. Tay anh vội dơ lên cao ra hiệu cho người ở bên ngoài. Nhưng cánh tay còn chưa hạ xuống được thì Dogo đã thông báo.

“Ở bên cạnh sườn tai gần cổ, tôi vừa phát hiện một bóng nháy màu đỏ. Có thể là con chip…”

Dịch Tư Nghiêm đưa tầm mắt theo nhìn thấy ánh sáng màu đỏ yếu ớt phát ra. Bàn tay anh đột nhiên thay đổi chuyển động. Anh nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Châu Liên, giọng hơi trầm xuống: “Nhắm mắt lại, Châu Liên. Đừng sợ… có tôi ở đây…”

Châu Liên nghe lời anh điều chỉnh lại hơi thở, mắt khẽ nhắm lại. Ngón tay cái của Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức gập xuống.

“Hướng chín giờ… ngay lập tức!”

Jonhson bên này phát hiện ra có điều bất thường vội vào đưa tay về phía sau cầm lấy con dao nhỏ sẵn sàng. Đồng bọn của hắn cũng bất giác nắm chặt súng hơn.

Vụt… Pằng!

Một bên đạn không biết từ đâu bay tới lướt qua tai Châu Liên rồi rơi thẳng vào con chip nhỏ gần đó. Vì đạn có lực sát thương rất lớn nên dù không bắn trúng chỉ là lướt qua thôi nhưng vẫn để lại vết thương. Thời gian trên quả bom kia chợt dừng lại.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Lợi dụng lúc hỗn loạn này hai bên xả súng lẫn nhau. Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng tiến tới kéo lấy Châu Liên về phía mình. Jonhson cũng phản ứng nhanh, hắn tránh được từng viên đạn về phía mình rồi nấp vào một bên.

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng lúc này Châu Liên không hề cảm thấy sợ hãi vì bây giờ cô đang nằm trong lòng Dịch Tư Nghiêm. Anh một tay ôm lấy cô, một tay cầm súng vẫn nhắm về phía quân địch mà bắn.

“Châu Liên, nghe lời anh bịt chặt tai lại… nếu có thể hãy ngủ một giấc hoặc quên chuyện ngày hôm nay đi.”

Anh vừa dứt lời thì cơn mưa đạn từ bên ngoài phá hỏng hết cả cửa kính. Từng mảnh kính vỡ tan bắn tung tóe dưới đất. Dịch Tư Nghiêm sợ nó văng vào người cô nên anh tự mình đưa tấm lưng rộng lớn kia ra che giúp cô.

Trực thăng bay gần về phía cửa, nhân cơ hội này Dịch Tư Nghiêm dùng một tay nhấc bổng người cô lên đi về phía đó. Lúc đặt cô ngồi lên trực thăng rồi anh mới yên lòng. Nhưng thật không ngờ tên Jonhson kia không muốn anh yên ổn, hắn dùng súng ngắm về phía này.

Pằng!

Châu Liên nhìn thấy viên đạn đang bay về phía Dịch Tư Nghiêm vội hét lên: “Cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK