Vốn đã đang miễn cưỡng ăn, vì miệng nhạt nuốt không trôi thì sau khi nghe xong câu hỏi của Mộng Thiên Chúc, người đàn ông liền nhíu mày vì thắc mắc, anh buông muỗng xuống và đặt lại bát cháo lên tủ đầu giường.
Thấy anh tự dưng lại nghỉ ăn, nét mặt cô gái liền trở nên ngây ngô khó hiểu, vốn định hỏi tại sao thì người đàn ông đã lên tiếng trước.
“Cô quen biết tiểu Nhược sao?”
“Tiểu Nhược mà anh nói là Bạch tổng đó hả?”
“Ý tôi là cô quen chủ nhân của căn nhà đó hay sao?”
Tôn Tử Đằng đột nhiên lại trở nên sốt sắng làm Mộng Thiên Chúc cứ lơ tơ mơ ra không hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Đúng là có quen, thậm chí còn khá thân thiết nữa. Vì trước đây lúc gia đình em khó khăn chị ấy hay giúp đỡ bọn em lắm. Không chỉ vậy mà chị Nhược Y còn đưa anh hai em vào làm trong công ty của chị ấy nữa. Nhờ vậy mà cuộc sống của em với anh hai mới khá hơn.”
“Vậy cô biết gì về gia đình của cô ấy không?”
Tôn Tử Đằng lại gấp gáp hỏi tiếp khiến Mộng Thiên Chúc chợt trở nên dè dặt khi không hiểu sao người đàn ông này lại muốn biết về gia đình của Bạch Nhược Y, cô hàng xóm tốt bụng của anh em nhà cô.
“Nhưng sao anh lại hỏi về gia đình của chị ấy? Ơ mà khoan đã. Tiểu Nhược… Bạch Nhược Y…Chẳng lẽ anh là… Không lẽ nào… Không không, chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
“Này, cô đang lẩm bẩm gì vậy? Tôi hỏi sao cô không trả lời?”
Tôn Tử Đằng cau mày, thật sự anh đã rất nôn nóng muốn biết về cuộc sống hiện tại của người con gái ấy.
Anh muốn biết cô và Tôn Tiêu Đài kết hôn khi nào? Sao lại giấu giếm cả nhà họ Tôn, hai người họ có con từ bao giờ và cô có được sống hạnh phúc hay không? Đó là tất cả những gì anh muốn biết kể từ khi nhìn thấy Tôn Tiêu Đài và Bạch Nhược Y sống chung một nhà.
Giờ có người có thể giúp anh giải đáp những thắc mắc ấy thì không thể nào không nóng lòng cho được.
“À không có gì. Nhưng mà sao anh lại muốn biết về gia đình của chị ấy? Anh còn chưa trả lời em mà.”
“Vì cô ấy là vợ của tôi. Là người đặc biệt trong lòng tôi mà cô đã nói.”
Câu trả lời của người đàn ông lập tức khiến Mộng Thiên Chúc ngây ra, cô còn cho rằng chỉ là trùng hợp tên giống với tên thôi nhưng không ngờ lại là sự thật.
“Nhưng mà…”
“Thật ra cô ấy đã muốn ly hôn với tôi từ ba năm trước, nhưng vì quá yêu nên tôi mới không chịu ký vào đơn ly hôn. Trong chuyện đó cô ấy không có lỗi, mà lỗi lầm đều do tôi mà ra. Tôi đã từng tổn thương cô ấy rất nhiều nên cô ấy mới rời xa tôi, đến khi kịp thời nhận ra thì đã thật sự đánh mất người con gái mình yêu. Tôi đã đi tìm cô ấy suốt ba năm qua chỉ để nói hai từ xin lỗi và cầu mong được bù đắp lỗi lầm, nhưng giờ thì cô ấy đã có gia đình riêng của mình rồi. Nên tôi chỉ muốn biết cuộc sống của cô ấy như thế nào mà thôi. Cô có thể nói cho tôi biết được không? Coi như tôi xin cô.”
Chỉ có khi nhắc đến Bạch Nhược Y thì người đàn ông này mới trở nên kích động như thế, từ một kẻ lạnh lùng, vô cảm thoáng chốc trở thành một nam nhân với nội tâm sâu sắc chứa đầy khổ sở.
Trong mắt Mộng Thiên Chúc lúc này Tôn Tử Đằng lại là một người đàn ông chung tình. Cô đã bị những lời nói của anh làm cho cảm động đến hai mắt đỏ hoe.
“Nếu sự thật là như vậy thì anh thật đáng thương.”1
“Vậy cô nói cho tôi biết đi được không? Những năm qua cô ấy sống như thế nào? Có tốt không, có hạnh phúc không? Chồng của cô ấy có yêu thương cô ấy hay không?”
Quá nhiều câu hỏi cùng lúc dồn tới khiến Mộng Thiên Chúc không biết phải trả lời câu nào trước, nhưng cô lại chăm chú vào câu hỏi sau cùng, khi nghe Tôn Tử Đằng nhắc đến chồng của Bạch Nhược Y.
“Anh nói chồng của chị ấy, người đó là ai?”
Tôn Tử Đằng lập tức cau mày và nhanh chóng trả lời ngay:
“Thì là người đàn ông sống cùng với cô ấy.”
“Người đó chị Nhược Y nói chỉ là anh trai của chị ấy thôi mà.”
Nét mặt của người đàn ông như thể đang có một ánh sáng lóe lên giữa lúc tăm tối nhất trong cuộc đời, anh lại gấp gáp hỏi tiếp:
“Vậy còn đứa bé gái đáng yêu đó?”
“Là con của chị ấy. Bé đó tên là Bạch Nhược Lam. Thật ra khi mới gặp bé tiểu Lam em cứ nghe bé gọi anh Tôn là ba mãi thôi, nên cũng nghĩ họ là một gia đình ba người. Nhưng sau này em lại thắc mắc sao bé tiểu Lam họ Bạch còn ba của bé lại là họ Tôn thì chị Nhược Y mới nói thật cho em biết anh Tôn chỉ là ba nuôi của bé tiểu Lam thôi. Còn chị ấy thì xem anh Tôn như một người anh trai. Thật ra em cũng không hiểu rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng chị ấy nói vậy thì em nghe vậy thôi chứ cũng không dám hỏi gì thêm.”1
Người đàn ông như bừng tỉnh sau chuỗi ngày mụ mị đầu óc. Anh đang trách chính bản thân mình sao lại trở nên ủy lụy mà không đi tìm hiểu sự thật cho rõ ràng, trong khi còn quá nhiều uẩn khúc bên trong.
Tay của Tôn Tiêu Đài không hề đeo nhẫn cưới. Giữa anh và cô trên giấy tờ vẫn còn là vợ chồng hợp pháp thì sao có thể đăng ký kết hôn với một người khác. Quá nhiều vấn đề rành rành ngay trước mắt vậy mà anh lại ngu ngốc không nghĩ tới, mà chưa gì đã trở nên tiêu cực, còn vùi đầu vào men rượu biến đầu óc trở nên mụ mị không còn suy nghĩ được chuyện gì.
Giờ đây anh đã biết được tất cả, ngõ cụt như được khai sáng ra một hướng đi mới. Chứng tỏ rằng anh vẫn còn có cơ hội tìm lại được tình yêu của đời mình thêm một lần nữa.1
Ngay lúc này, nét mặt của người đàn ông tuyệt không thể giấu đi nét vui mừng đang hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Và cũng là lúc Mộng Thiên Chúc được nhìn thấy nụ cười thật sự trên môi anh.
Có lẽ đối với nam nhân này bây giờ thì cô đã giúp được anh một chuyện gì đó rất lớn lao và quan trọng.
“Thiên Chúc, cảm ơn cô! Thật lòng cảm ơn cô rất nhiều. Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, cô giúp tôi lấy lại quần áo của mình nha.”
“Ờ được, anh chờ một chút để em ra ngoài mang vào cho.”
Nói rồi cô gái liền nhanh chóng đi lấy quần áo cho Tôn Tử Đằng. Vì cô biết được rằng bây giờ dù như thế nào thì anh cũng phải đi, đi để tìm lại tình yêu và hạnh phúc của đời mình.