《BẠCH GIA》
“Bà ngoại ơi, sao đến giờ mà mami vẫn chưa về nữa vậy ạ? Cậu hai, đi tìm mami cho tiểu Lam đi… Con nhớ mami!!!”
Đã hơn tám giờ tối nhưng hầu như ai nấy trong nhà họ Bạch sắc mặt đều vô cùng căng thẳng vì từ sáng đến giờ Nhược Y vẫn chưa về nhà, mới đây họ gọi điện thì lại báo tín hiệu ngoài vùng phủ sóng.
Bạch Nhược Lam thì đã mè nheo vì nhớ mẹ, từ trước tới giờ dù bận thế nào đi chăng nữa thì Nhược Y cũng chưa bao giờ xa cô bé quá lâu, nhưng lần này thì đã trôi qua tận mười mấy tiếng rồi mà không được gặp mặt nên cô bé đã vô cùng nhớ mẹ.
“Cậu hai đã kêu mấy chú đi tìm mẹ về cho tiểu Lam rồi nha, cả ba Tiêu Đài và ba Tử Đằng đều đang trên đường tới đây. Tiểu Lam đừng có khóc, lát nữa mẹ sẽ về với con ha!”
Phương Khuê cũng chẳng thể kìm được cảm xúc lo lắng đang ập đến mỗi lúc một dữ dội trong lòng mà phải lên tiếng:
“Tiểu An, con có biết ai là bạn của tiểu Nhược không? Đến đó hay là gọi điện xem con bé có sang chơi hay không?”
“Tiểu Nhược căn bản không có bạn, công ty thì ở bên Mỹ rồi nên làm gì có nhân viên hay đồng nghiệp nào ở đây đâu mà đi chơi. Ba mẹ đừng căng thẳng, chắc con bé đi đâu đó cho khuây khỏa thôi.”
Đúng lúc Bạch Thoại An vừa nói xong thì hai chiếc ô tô sang trọng của Tôn Tử Đằng và Tôn Tiêu Đài cũng cùng lúc đỗ đến.
Hai người cùng lúc xuống xe, mặt chạm mặt nhưng lại không ai nói với ai câu nào mà chỉ nhanh chân chạy vào trong.
“A, ba tới rồi. Ba ơi, tiểu Lam nhớ mami, tiểu Lam muốn mẹ!”
Vừa nhìn thấy Tôn Tiêu Đài và Tôn Tử Đằng bước vào thì Bạch Nhược Lam đã lập tức rời khỏi vòng tay của Phương Khuê để chạy về phía của Tôn Tiêu Đài, thấy vậy anh cũng nhanh chóng dang tay ôm lấy cô bé bế lên.
Tôn Tử Đằng tuy có chút hụt hẫng và cảm giác hơi nhói nhói trong tim nhưng bây giờ điều mà anh lo nhất vẫn là thông tin của người con gái mình yêu.
“Vẫn chưa liên lạc được với tiểu Nhược sao hai bác?”
Anh nhanh chân bước đến chỗ mọi người đang họp mặt, lo âu cất lên câu hỏi. Nhưng Bạch Dương Sơn và Phương Khuê căn bản đã chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời câu hỏi của Tôn Tử Đằng, vì họ đã cho rằng tại anh mà Nhược Y mới mất tích. Chỉ cần dây dưa với anh thì chẳng có lúc nào con gái của họ được bình yên nên sinh ra ngày càng chán ghét.
Chỉ có Bạch Thoại An là đếm xỉa tới anh mà thôi.
“Nếu có thông tin gì của con bé thì mọi người đâu có mang bộ mặt này ngồi đây. Mà sáng nay hai người rời khỏi tòa án khi nào? Tiểu Nhược có nói là đi đâu không?”
“Hơn tám giờ là tụi em ra về rồi. Tiểu Nhược ghét em như vậy thì làm gì có chuyện cô ấy nói cho em biết là sẽ đi đâu. Vả lại cả hai đi khác đường nên em cũng không biết gì, cứ tưởng cô ấy đã về nhà nhưng mãi đến khi anh gọi thì em mới biết là cô ấy mất tích.”
“Mất tích là sao ạ? Có phải là không bao giờ được gặp lại mami nữa không ba? Hic…”
“Không phải vậy đâu con. Lúc chiều mẹ có nói với ba là mẹ phải đi công tác đột xuất, do đi vội quá mà mẹ quên báo cho tiểu Lam biết nên mẹ kêu ba sang đây với con nè. Tiểu Lam ngoan, đừng sợ nha! Mẹ đi vài ngày sẽ về thôi!”
Thấy tiểu Lam đã sắp khóc, Tôn Tiêu Đài liền dịu dàng dỗ dành. Cũng may là cô bé vẫn còn nhỏ nên chẳng nghi ngờ những gì anh vừa nói, nên đã vui vẻ trở lại.
“Vậy sao nãy giờ ba không nói sớm, làm tiểu Lam sợ!”
“Ba xin lỗi! Thôi giờ muộn rồi, tiểu Lam lên phòng ngủ nha con.”
“Dạ! Nhưng mà tiểu Lam muốn ba kể chuyện cho tiểu Lam nghe một xíu rồi ngủ ạ!”
“Được, vậy giờ hai ba con mình lên phòng nha!”
“Dạ! Tạm biệt ông bà ngoại, tạm biệt cậu hai và chú Tử Đằng ạ! Chúc mọi người ngủ ngon, tiểu Lam đi ngủ trước đây!”
“Ừm, tiểu Lam của bà ngủ ngoan nha con!”
“Vâng ạ!”
“Con xin phép.”
Tôn Tiêu Đài cũng cúi đầu xin phép Bạch Dương Sơn và Phương Khuê một tiếng rồi mới đưa tiểu Lam lên phòng.
Coi như về phần của Bạch Nhược Lam đã được giải quyết xong, mọi người cũng đỡ rối hơn phần nào. Nhưng đêm mỗi lúc một khuya mà vẫn không có tin tức gì của Bạch Nhược Y khiến lòng họ như có lửa thiêu đốt.
*Ting.*
Đúng lúc này thì điện thoại của Tôn Tử Đằng chợt vang lên tiếng chuông thông báo có tin nhắn mới, vốn dĩ anh chẳng có tâm trạng để xem nhưng nghĩ lại biết đâu là tin nhắn của Nhược Y gửi đến nên đã mở ra xem.
Thuê bao gửi đến tin nhắn đúng là số của Nhược Y, thấy vậy thì anh đã vô cùng vui mừng. Nhưng khi mở tin nhắn ra thì nội dung bên trong lại là những bức ảnh của một cô gái cả người nhuốm đầy máu đỏ, quần áo trên người còn ướt sũng, khuôn mặt của cô vì bị đánh mà sưng đỏ, rách cả khóe môi đến chảy máu.
*Reng reng reng.*
Còn chưa kịp nhìn rõ người trong ảnh có đúng thật là Nhược Y hay không thì lại có cuộc gọi được truyền tới, mà người gọi lại là số của Nhược Y.
Sợ có chuyện chẳng lành nên Tôn Tử Đằng không vội báo với mọi người mà lại rời khỏi phòng khách, ra tận bên ngoài thì mới nghe máy.
“Tiểu Nhược, em đang ở đâu?”
[Chào anh, người yêu cũ của em! Cô ta đương nhiên là đang ở chỗ nên ở rồi, nơi này rất thú vị đó anh.]
Quả như anh suy đoán, Nhược Y đã thật sự gặp chuyện khi người giữ điện thoại của cô và đang nói chuyện với anh lại là một người khác, kẻ đó chẳng có ai ngoài Lại Minh San, người đàn bà đê tiện, lòng dạ hiểm độc.
“Lại Minh San, cô muốn sống thì tốt nhất mau thả tiểu Nhược ra. Cô cũng biết hậu quả thế nào khi đụng vào người phụ nữ của tôi mà đúng không?”
[Đương nhiên là biết chứ. Em cũng muốn sống, nhưng mà nếu thả cô ta ra thì không chết trong tay anh cũng chết trong tay kẻ khác thôi. Cho nên bây giờ em đang đánh liều một phen, nếu may mắn thoát được thì trở mình sống tiếp. Còn nếu xui rủi thì ít ra cũng có người bầu bạn trên đường xuống cửu tuyền.]. Đam Mỹ Sắc
“Lại Minh San, cô…”
*Tút tút tút…*