Biệt thự Winner…
Một đêm trăng thanh gió mát, không khí trong lành, tạo nên phong cảnh thật nên thơ lãng mạn ngay chính trong khuôn viên của căn biệt thự đồ sộ nhất Thượng Hải, đó là nơi tổ ấm nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc của Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y.
Chính vì khoảng không gian tuyệt vời như vậy nên Bạch Nhược Y đã tận dụng cơ hội để tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ngay trong đêm, với những vị khách mời gồm có Tôn Tiêu Đài, Thái Tuyết Kiều và Bạch Thoại An.
Từ chiều Tôn Tử Đằng đã cùng người làm trong nhà chuẩn bị cho buổi dã ngoại ngoài trời trong đêm này một cách chu đáo theo như ý thích của bà xã tiểu Nhược.
Loay hoay hơn hai tiếng đồng hồ từ 5 giờ chiều cho đến 7 giờ tối thì tất cả mọi thứ cũng đã được chuẩn bị tươm tất. Nhìn thành quả trước mắt mà người đàn ông liền mỉm cười hài lòng.
Một bàn ăn dài được trang trí đầy hoa, rượu và đồ ăn thức uống. Xung quanh thì được lắp thêm những dây đèn led trang trí nhiều màu sắc, có cả những chiếc bong bóng được treo lơ lửng, đung đưa trong làn gió nhè nhẹ vào buổi đêm. Ở phần cuối bàn ăn là chiếc bếp than để có thể vừa ăn vừa nướng thịt, một bữa tiệc đầy không gian thơ mộng và thoải mái. Đó chính là thành quả mà Tôn Tử Đằng đã làm ra theo như ý thích của vợ mình.
“Chồng yêu có mệt lắm không?”
Đang đứng ngắm nhìn thành quả của mình thì Tôn Tử Đằng bất ngờ nhận được một cái ôm truyền tới từ phía sau, còn có cả giọng nói ngọt ngào quen thuộc khiến anh chợt giật mình. Biết là cô vợ bảo bối của mình đến nhưng người đàn ông đã xoay người lại, khẽ cau mày nhìn cô với nét mặt không được hài lòng.
“Chân còn chưa khỏi hẳn đã tự ý đi lung tung thế này rồi à? Dạo này em lì lắm nha tiểu Nhược!”
“Em khỏi rồi mà, vả lại em có tự đi đâu. Em nhờ tiểu Ngọc dìu em ra mà, lúc đi gần tới anh thì em mới kêu tiểu Ngọc trở vào nhà để tự em đi tới ôm anh. Người ta sợ anh mệt mới ra quan tâm, vậy mà nỡ lòng nào mắng người ta!”
Tôn Tử Đằng chỉ mới nói động tới một chút là Nhược Y lại bắt đầu xị mặt ra mà nhõng nhẽo, khiến ai đó chẳng dám cau mày nghiêm mặt thêm một phút giây nào nữa.
“Thôi thôi, là anh sai khi lớn tiếng với em. Anh xin lỗi, đừng có xị mặt ra nữa ha! Tại anh lo cho em thôi chứ anh đâu có ý muốn la em.”
“Không thèm chơi với anh nữa!”
Nhược Y bĩu môi không quan tâm tới ai đó xong thì liền bước thấp bước cao đi về phía bàn ăn, nhưng ngay sau đó đã bị Tôn Tử Đằng nhấc bổng lên mang đến ghế ngồi.
“Ngồi yên ở đây chờ anh! Anh lên phòng tắm xong sẽ trở xuống ngay. Em mà còn đi lung lung thì đừng có trách anh!”
“Nếu em vẫn không nghe lời thì sao? Anh dám ức hiếp em à?”
Nhược Y vẫn không chịu thua mà chu môi lên, vênh váo trước mặt Tôn Tử Đằng với thái độ thách thức.
Thế nhưng người đàn ông chỉ khẽ mỉm cười tà mị, sau đó hơi cúi người xuống, áp sát mặt đến gần mặt cô gái, khẽ thầm thì một câu:
“Anh không ức hiếp, mà nhất định anh sẽ ăn em sạch sẽ không sót miếng nào.”
*Chụt.*
Nói xong người đàn ông liền hôn lên môi Nhược Y một cái đến phát ra âm thanh, khiến cô đã cảm thấy hơi rén rén, vì mỗi lần anh mà muốn thịt cô rồi thì có chạy đằng trời cũng trốn không khỏi.
“Anh dặn rồi đó, ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh! Mọi người chắc cũng sắp tới rồi đó em mà còn đi lung tung thì biết tay.”
“Em biết rồi mà! Anh đi nhanh đi rồi xuống với em!”
Nhược Y lại phụng phịu bộ mặt ra, trông đáng yêu vô đối khiến Tôn Tử Đằng lại bật cười, anh xoa đầu cưng chiều cô một cái rồi mới rời đi.
Một mình Bạch Nhược Y ngồi lại, cô vô cùng thích thú bữa tiệc này nên trên môi vẫn là nụ cười tươi tắn nhất. Không lâu sau thì hai chiếc xe sang trọng cũng lần lượt đỗ tới, biết ngay là hai ông anh đã đến cô định đi ra đón tiếp thì chợt nhớ lại lời dặn của ai đó nên đành lủi thủi ngồi yên tại chỗ.
Vừa nhìn thấy Tôn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều bước ra khỏi xe thì cô đã vẫy tay mời gọi:
“Anh chị ơi, tiểu Nhược bên đây ạ!”
Nghe lời mời gọi của Nhược Y, Tôn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều liền cùng tay trong tay đi tới. Riêng chiếc xe của Bạch Thoại An thì vẫn chưa thấy chút động tĩnh gì.
“Anh chị mới tới! Em định ra đón nhưng mà lúc nãy Tử Đằng dặn em không được đi tới đi lui vì chân còn đau, nên là đành bất lực ngồi đây. Anh chị đừng trách em nha!”
“Cái con bé này, người nhà với nhau không mà trách móc cái gì. Mau ngồi xuống đi kẻo hồi Tử Đằng xuống nhìn thấy em đứng lại la bây giờ.”
Tôn Tiêu Đài cười nói xong thì kéo ghế cho cả hai người phụ nữ cùng ngồi xuống.
Đến lúc này thì Bạch Thoại An mới xuất hiện trong tầm mắt của ba người họ, nhưng riêng Nhược Y và Tôn Tiêu Đài thì lại đang chăm chú nhìn vào cô gái đi phía sau Bạch Thoại An với những dòng suy nghĩ đầy thắc mắc.
Vừa hay Tôn Tử Đằng cũng đã quay trở xuống với chiếc áo choàng bằng len trên tay. Cả ba đều không hẹn nhưng lại cùng lúc đi đến bàn ăn với nhóm người của Nhược Y.
“Hello mọi người, tôi không đến trễ chứ?”
“Rất vừa vặn và đúng lúc. Nhưng mà hình như anh hai không có đến một mình thì phải.”
“Đúng rồi, anh cũng thấy sau lưng anh hai còn có một cô gái.”
Tôn Tử Đằng vừa mặc áo choàng cho Nhược Y vừa vui vẻ hùa theo vợ mình mà trêu chọc Bạch Thoại An, kẻ tung người hứng khiến Bạch Thoại An và cả cô gái ấy đều trở nên ngại ngùng.
“Hiếm khi thấy Đại thiếu gia của nhà họ Bạch đưa bạn gái ra mắt anh em nha! Sao còn đứng đó, mau giới thiệu cho mọi người cùng biết đi chứ!”
Tôn Tiêu Đài cũng nhân cơ hội hùa theo, nhưng ngay khi nghe anh nói Bạch Thoại An đưa bạn gái cùng đến thì cô gái đứng phía sau Bạch Thoại An liền ngẩng mặt lên nhanh chóng giải thích:
“Em không phải bạn gái của Chủ tịch đâu ạ!”
“Mộng Thiên Chúc/Mộng Thiên Chúc?”