“Anh hai, em muốn gặp tiểu Nhược.”
Bạch Thoại An vốn dĩ định xoay lưng bỏ vào nhà thì lại nhìn thấy Tôn Tử Đằng đột nhiên quỳ xuống ngay trước mặt, khiến anh kinh ngạc đến sửng sờ.
Thật sự anh đang không tin vào mắt mình, vì người trước mắt anh lúc này là ai? Là Tôn Tử Đằng, một người đàn ông nổi tiếng ngông cuồng, ngạo mạn vậy mà giờ đây lại đang quỳ dưới chân anh, là vì Bạch Nhược Y thật sao?
“Em biết bản thân mình đã phạm phải sai lầm rất lớn. Tội của em có chết đi thì cũng không đủ để bù đắp vào những tổn thương mà tiểu Nhược đã gánh chịu. Em hèn hạ, em tồi tệ, em ngu muội. Nhưng bây giờ cuối cùng thì em cũng nghiệm ra rồi, em biết ai mới thật sự dành cho mình tấm chân tình, và cũng biết được rằng con tim em thật tâm đã hướng về tiểu Nhược. Anh hai, em muốn được bù đắp cho cô ấy, em muốn được sửa sai, anh cho em gặp vợ em có được không?”
Người đàn ông bày tỏ tâm tư một cách đầy khổ sở.
Thật ra những ngày vừa qua đối với anh chính là khoảng thời gian sống trong địa ngục, sống trong áy náy và ăn năn. Anh chỉ muốn nhanh chóng gặp lại người con gái ấy để nói tiếng xin lỗi, xin được cô tha thứ, để còn được bù đắp, yêu thương cô đến hết cả cuộc đời này. Vì anh biết rằng đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian có được tình yêu thật sự và hạnh phúc của đời mình.
Một người đàn ông sẵn sàng từ bỏ lòng tự tôn của mình chỉ vì một người con gái, vì muốn có được một cơ hội để sửa sai, thì bấy nhiêu đó liệu có đủ để khỏa lấp vào những tủi nhục mà người con gái ấy đã phải gánh lấy trong suốt một khoảng thời gian dài vừa qua không?
Đối với một người anh trai hết mực yêu thương em gái của mình thì dựa vào bấy nhiêu hành động đó và một vài lời nói kia căn bản chẳng thể nào lay động được Bạch Thoại An.
“Tại sao lúc có lại không biết trân trọng? Giờ thì muộn rồi! Ở đây không có ai là vợ của cậu hết. Cậu về đi, từ giờ về sau đừng đến đây nữa. Tiểu Nhược nó không có muốn gặp lại cậu thêm một lần nào nữa đâu. Bấy nhiêu đau khổ mà cậu đã dành cho con bé là quá nhiều rồi. Để cho nó được yên đi.”
Nói rồi Bạch Thoại An hờ hững xoay lưng đi thẳng vào trong, mặc cho người đàn ông vẫn còn quỳ tại đó thì anh cũng chẳng hề mềm lòng.
Thứ anh muốn thấy phải nhiều hơn nữa, chứ không phải chỉ có nhiêu đó là đủ.
Tôn Tử Đằng như chết lặng. Anh cúi mặt, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống nền gạch cằn cỏi.
Đau, anh đang thật sự rất đau. Vì yêu mà không thể đến, nhớ mà chẳng được gặp, đau khổ nhưng vẫn phải cam chịu, đây là những cảm giác mà chính anh đã tạo ra cho người con gái ấy vào ngày trước đây sao?
…—————-…
《BỆNH VIỆN M NEW YORK》
Trong không gian chỉ với một màu trắng tinh khôi, được bao phủ bởi khoảng lặng vô hình, mùi hương thoang khoảng khắp căn phòng là mùi thuốc sát trùng đang đưa nhè nhẹ vào cánh mũi của hai con người đang có mặt tại vị trí này.
Người đàn ông với đôi mắt phức tạp, mang nhiều điều lo lắng cừ nhìn chằm chằm về phía giường bệnh. Nơi đó có một người con gái với sức khỏe không được tốt đang nằm truyền nước.
Từ khi đưa Bạch Nhược Y vào bệnh viện cho đến tận bây giờ ngoài những lúc phải đi làm một số thủ tục cho cô ra thì anh đều túc trực bên cạnh cô. Và dĩ nhiên tình trạng sức khỏe của cô thế nào thì bác sĩ cũng đã thông báo cho anh được biết. Nhưng đó cũng là điều mà khiến anh phải rơi vào trầm mặc như bây giờ.
Hơn một giờ đồng hồ Nhược Y bất tỉnh thì sau khi được bác sĩ tiêm thuốc và truyền nước liên tục thì lúc này cô cũng đã tỉnh lại.
Bạch Nhược Y chỉ hơi động đậy Tôn Tiêu Đài đã lập tức đi đến quan tâm, hỏi han.
“Tiểu Nhược, em thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào bất ổn thì nói để anh gọi bác sĩ tới.”
Vẫn là nụ cười xuất hiện đầu tiên trên khuôn mặt của người con gái để trấn an sự lo lắng của người đàn ông đang dành cho mình.
“Em ổn rồi ạ! Lại làm phiền anh phải lo lắng cho em nữa rồi, thật ngại quá đi mất.”
Tuyến giọng trầm khàn của cô khe khẽ vang lên, lời nói khách sáo thật khiến Tôn Tiêu Đài cảm thấy giữa cô đối với anh vẫn còn rất xa cách.
“Em đâu có nhờ cậy anh mà lại nói là phiền. Tất cả đều do anh tự nguyện.”
Nhược Y lại hơi cười, sau đó bầu không chợt rơi vào yên tĩnh.
Thật ra cả hai đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu mình, có những lời lẽ hay một vài câu hỏi mà ai cũng muốn nói ra nhưng đều cảm thấy ngại ngùng nên mãi vẫn chần chừ không chịu cất tiếng.
Bạch Nhược Y hướng đôi mắt ưu tư nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay nhỏ khẽ đặt lên vùng bụng đã có vài phần múp míp hơn so với trước đây.
Vốn là người rất tinh tế nên khi thấy cử chỉ ấy của Nhược Y thì Tôn Tiêu Đài cũng đã ngầm hiểu được một phần nào đó của câu chuyện mà cả anh và cô đều đang hướng tới, lúc này anh mới dám nhỏ giọng cất lên câu hỏi có vài phần tế nhị.
“Em đã biết mình mang thai rồi đúng không?”
Nhận được câu hỏi của Tôn Tiêu Đài, cô gái cũng không quá bất ngờ. Vì khi anh đưa cô đến đây gặp được bác sĩ thì dĩ nhiên tình trạng của cô thế nào anh cũng được biết rất rõ rồi nên cô cũng không có lí do gì để giấu giếm nữa cả.
“Em cũng vừa biết vào tối qua thôi.”
“Là trước khi ngất xỉu?”
“Vâng! Lúc thử que xong thì em ra ngoài, nhưng đột nhiên lại thấy đầu óc tối sầm rồi lăn ra ngất luôn.”
“Bác sĩ nói em bị hạ canxi, do mang thai nên cơ thể thiếu hụt canxi mới khiến em hay cảm thấy choáng váng. Sau này phải ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc thêm vào thì sẽ khắc phục được.”
“Dạ!”
Nhược Y vẫn trốn tránh ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình. Vì đôi mắt ấy dường như lại đang mang một tia u buồn nào đó mà không thể bộc tả qua lời nói.
“Đứa bé được hơn 4 tháng rồi.”