“Thế hai người là bạn với nhau à?”
“Đúng vậy! Anh với Bạch Thoại An quen bên Mỹ, cả hai chơi với nhau cũng được mười năm rồi. Mấy tháng trước sức khỏe ba anh gặp chút vấn đề nên anh về nước trước.”
“À, dạ… Xem ra cũng trùng hợp quá nhỉ.”
Nhược Y cười cười, cả hai cùng nhau trò chuyện mà quên mất sự hiện diện của hai người đàn ông còn lại.1
Tôn Tử Đằng thì không nói tới, vì anh chỉ ngồi nhâm nhi rượu chứ chẳng để tâm gì đến câu chuyện của hai người kia. Mục đích anh đến đây cũng chỉ là góp mặt cho có thôi chứ căn bản không quan tâm tới bất cứ một ai hay vấn đề gì cả.
Còn riêng Bạch Thoại An lúc này mới thôi ngạc nhiên. Anh cũng thấy đúng là trùng hợp, và biết rằng bản thân đã bị lố khi vừa rồi còn luyên thuyên định giới thiệu em gái cho cậu bạn của mình, nhưng ai mà ngờ người ta đã là mối quan hệ em dâu anh chồng từ lâu rồi.1
“Quen biết rồi cũng tốt, dễ nói chuyện cũng không phải ngại ngùng. Tiện thể có thể trò chuyện xuyên đêm nay, không say không về.”
Bạch Thoại An ngồi vào bàn đã rót rượu, cười nói rôm rã.
“Nào, cạn ly.”
“Dạ, cạn ly… Chúc mừng anh hai yêu dấu của tiểu Nhược trở về.”1
Nhược Y vui vẻ hưởng ứng, cô nâng ly lên định cụng ly với mọi người nhưng đột nhiên lại bị Tôn Tiêu Đài giành mất ly rượu, sau đó anh lấy một ly nước cam được đặt gần đó đưa cho cô.1
“Em vừa khỏi bệnh không nên uống rượu đâu. Uống nước cam tốt hơn.”
“Dạ, anh nói cũng đúng. Vậy em lấy nước cam thay rượu kính mọi người một ly nha!”
Cô gái cười nói vui vẻ, rồi đưa tay ra định nhận lấy ly nước cam trong tay Tôn Tiêu Đài thì…
“Hmm…”1
Tôn Tử Đằng đột nhiên lại hắng giọng, khiến Nhược Y vội do dự sau đó chầm chậm thu tay trở về, vì cô biết anh đang không vui nên mới tỏ thái độ như thế.
“Anh em lâu ngày không gặp, nhấp môi chút rượu cũng đâu có vấn đề gì. Thân là chồng như em còn chưa nói gì thì anh họ sao phải bận tâm nhiều thế nhỉ?”1
Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng vang lên khiến nhiệt độ xung quanh dường như âm xuống thêm vài độ C.
Bạch Thoại An nhíu mày, nét mặt cực kỳ không hài lòng với thái độ của Tôn Tử Đằng. Nhưng Tôn Tiêu Đài thì lại điềm nhiên đến lạ thường, anh đặt ly nước cam sang vị trí của Nhược Y sau đó thong thả đáp trả:
“Tại em không tinh tế, cũng không biết thương vợ nên mới thế. Chứ nếu em biết lo nghĩ cho sức khỏe của vợ mình thì đừng nói là nhấp môi, đến một giọt thôi cũng đừng mong được đụng tới. Em không chu đáo thì anh nhắc nhở thay thôi, hà tất phải phản ứng thái quá như thế.”1
“Tôn Tiêu Đài, anh…”
Bị anh họ nói cho tức đến cứng họng, Tôn Tử Đằng liền thẹn quá hóa giận mà bật người đứng dậy nhìn Tôn Tiêu Đài với ánh mắt như đã sẵn sàng giao chiến.
Thấy vậy Nhược Y cũng vội đứng lên, khuyên ngăn đôi lời vì mọi người xung quanh hầu như đều đang nhìn về phía bọn họ.
“Tử Đằng, anh bình tĩnh đi mà. Em không uống ly nước cam đó là được đúng không, em nghe lời anh. Anh đừng giận nữa…”
Cô đứng bên cạnh Tôn Tử Đằng, vừa nhỏ giọng khuyên anh vừa vuốt vuốt ngực để anh bớt giận nhưng lại bị anh lạnh nhạt hất tay ra, cố gắng đè cái tôi của bản thân trở xuống.
Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Tôn Tử Đằng đã uống liền một lúc ba ly rượu. Anh như thế lại càng làm Tôn Tiêu Đài cảm thấy buồn cười.1
Anh chỉ hơi nhếch nhẹ khóe môi, sau đó nâng ly rượu lên môi nhàn nhã nhâm nhi.
“Tiểu Nhược, vào nhà nói chuyện với anh một chút.”
Bạch Thoại An trầm giọng nói xong thì đi thẳng vào nhà trước, Nhược Y nửa muốn đi nửa muốn không nhưng cuối cùng vẫn phải nối bước theo sau.
…………….
“Anh hỏi em, thái độ của cậu ta là như thế nào? Còn những gì Tôn Tiêu Đài nói là sao? Theo như anh thấy thì cậu ta không hề quan tâm tới em, anh cũng tìm hiểu sơ qua về con người đó rồi. Một kẻ mù quáng trong tình yêu, lạnh lùng, vô tâm, vô tình, còn đối xử rất tệ với em, vậy mà tại sao em cứ đâm đầu vào là sao hả tiểu Nhược?”
Nhược Y vừa ngồi xuống sofa đối diện với Bạch Thoại An thì đã nghe nguyên một tràn câu hỏi của anh, thật khiến cô không biết phải trả lời làm sao.
“Em… Vì em yêu anh ấy, yêu rất nhiều.”
Cô cúi đầu, lí nhí đáp lời. Nghe xong Bạch Thoại An liền nhếch môi cười nhạt nhẽo. Trong nụ cười ấy lại có chút bất lực hằn trên nét mặt.
“Hóa ra em cũng như cậu ta, là hai kẻ yêu đến mù quáng. Em yêu hắn, không ngừng đuổi theo hắn. Còn hắn ta thì mãi chạy theo bóng hình người cũ. Em không thấy mệt sao tiểu Nhược? Em đường đường là tiểu thư khuê các của Bạch gia, nhưng bây giờ nhìn lại em xem. Một ánh mắt, một tiếng hắn giọng của anh ta thôi đã khiến em lo sợ đến như thế rồi, em có thấy đáng hay không?”1
Bạch Thoại An vừa về nước đã nghe ba mẹ kể về chuyện của cô thì anh đã rất hậm hực trong lòng, nhưng vì nghĩ cho cô nên mới nhẫn nhịn trước Tôn Tử Đằng, giờ đây chỉ có mình anh với cô thì anh thật sự không thể nào đè nén được nữa.
Anh chất vấn, anh bức xúc qua từng câu nói nhưng người con gái ấy vẫn cứ cúi gầm mặt xuống.
“Đến khi nào em gom đủ tuyệt vọng, gom đủ mệt mỏi thì sẽ tự động kết thúc mọi chuyện. Còn bây giờ em vẫn yêu anh ấy, vẫn hi vọng rồi sẽ có một ngày Tử Đằng mở lòng đón nhận em. Cho nên, đây là chuyện riêng của em. Tiểu Nhược mong rằng anh hai cũng như ba mẹ đừng can thiệp vào. Con đường em đã chọn em sẽ tự chịu trách nhiệm.”
“Được. Nếu em đã nói vậy thì anh hai cũng mặc kệ em. Không phải cứ chân thành thì sẽ đổi được chân tình như em đang nghĩ. Sau này chắc chắn em sẽ phải hối hận.”
Nói rồi, Bạch Thoại An liền đứng dậy quay lưng đi ra ngoài, vì anh đã thật sự không còn gì để nói nữa.
“Anh hai…”
Nghe Nhược Y gọi, Bạch Thoại An liền dừng bước, nhưng vẫn không quay lại mà chỉ đứng đó chờ nghe những gì cô sắp nói ra.
“Em xin lỗi!!!”1