Nghe thấy tiếng động, Tôn Tử Đằng liền chạy theo hướng vừa phát ra âm thanh, anh nhận ra nơi đó là một căn phòng cách đó không xa.
Lúc anh chạy vào thì Nhược Y đã nằm trong tay Lại Minh San, họng súng vẫn ghim trực diện vào đầu cô.
“Tử Đằng, anh đi đi. Tại sao lại đến đây chứ!”
Vừa nhìn thấy Tôn Tử Đằng thì Nhược Y đã dốc hết sức để hét lên trong nước mắt.
Nhưng dù cho Nhược Y có nói gì đi nữa thì hình ảnh của cô lúc này đã khiến trái tim của người đàn ông dường như tan vỡ. Anh thấy cả người cô đầy máu, vết thương chằng chịt khắp người, anh bây giờ chỉ đang hận không thể lao ngay đến bên cạnh ôm cô vào lòng để đưa về nhà, chăm sóc cho cô hết lòng thôi chứ làm sao có thể nghĩ đến chuyện bỏ đi cơ chứ.
“Anh đương nhiên là đến đây để đưa người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh về nhà rồi. Xin lỗi vì đã để em phải chờ lâu, xin lỗi vì đã khiến em phải ra nông nổi này. Tiểu Nhược ngoan, đừng khóc. Anh tới rồi thì nhất định sẽ cùng em bình an trở về.”
“Ái chà, tình cảm mặn nồng quá nhỉ, nghe thôi mà cảm động không chịu được. Nhưng mà bà đây không có hứng thú nghe mấy người khóc lóc, tha thiết yêu thương. Tôn Tử Đằng, tiền của tao đâu?”
Lại Minh San nhanh chóng cắt ngang màn hội thoại tình cảm sướt mướt của hai người họ để đi đến mục đích của mình.
Tôn Tử Đằng cũng không muốn day dưa dài dòng với lại đàn bà rắn độc này, ánh mắt nam nhân ngay lập tức trở nên sắc lạnh khi nhìn về phía ả ta.
Anh đưa chiếc cặp trong tay ra phía trước, để lơ lửng giữa không trung, sau đó trầm giọng cất lời:
“Một tay nhận tiền một tay giao người.”
“Mày không giở trò gì đó chứ?”
“Chút tiền cỏn con này sao sánh bằng người phụ nữ của tao. Mày thích thì ông đây bố thí cho mày, nhưng phải trả cô ấy lại cho tao một cách an toàn. Nếu không đừng nói là tiền mà cái mạng của mày cũng không còn đâu.”
Người đàn ông ung dung tuyên bố, đồng thời đưa hẳn ra một lời cảnh cáo chứ chẳng tỏ ra yếu đuối hay lo sợ. Nhưng điều đó lại khiến ả ta tin tưởng vì nghĩ rằng anh chỉ thật sự cần người và muốn giải quyết trong êm đẹp.
Nghĩ vậy, khóe môi ả ta liền vẽ ra nụ cười đắc ý.
“Được. Tao cũng không muốn lớn chuyện, thứ tao cần là tiền, người mày cần là cô ta. Cho nên, một tay giao tiền, một tay giao người. Thỏa thuận trong hòa bình và kết thúc trong êm đẹp.”
Nói rồi Lại Minh San liền mang theo Nhược Y từ từ bước tới, Tôn Tử Đằng cũng nhích bước tiến đến.
Khi khoảng cách chỉ còn cách nhau chừng hai bước chân, Lại Minh San đã dừng lại để đưa ra giao kèo.
“Sau ba tiếng đếm, cùng trao thứ trong tay qua đối phương.”
“Một… hai… ba.”
Đúng như thỏa thuận, vừa kết thúc tiếng đếm thứ ba Lại Minh San đã đẩy Nhược Y về phía Tôn Tử Đằng khi thấy anh đã ném cặp tiền qua trước.
Vừa chạm được Nhược Y, Tôn Tử Đằng đã ôm chầm lấy cô vào lòng. Vui mừng đến suýt nữa thì rơi nước mắt.
“Tiểu Nhược, em cố chịu một chút! Anh đưa em đến bệnh viện ngay.”
Ngay lúc này, khi anh định bế Nhược Y đưa ra xe thì bên ngoài chợt vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Lại Minh San đang vui mừng kiểm tiền thì lập tức hoảng hốt, biết ngay Tôn Tử Đằng giở trò nên liền chĩa súng về phía Nhược Y.1
“Tôn Tử Đằng, mày dám giở trò.”
*Đoàng, đoàng.*
Sau tiếng hét giận dữ được ả ta thét lên chói tai thì khẩu súng trong tay ả cũng được bóp cò khiến Nhược Y giật mình đến điếng cả người.
Nổ súng xong, Lại Minh San liền mang theo túi tiền tìm đường chạy thoát trước khi cảnh sát ập vào.
Khi Bạch Nhược Y kịp thời phản ứng trở lại sau một chuỗi hỗn loạn vừa diễn ra thì liền nghĩ ngay đến Tôn Tử Đằng, cô lập tức ngước lên thì đã thấy thân thể to lớn của anh che chắn hết cho cô, tiếng súng kia cũng không hề găm đạn vào người cô một viên nào. Điều đó có nghĩa là…
“Tử Đằng, anh…anh không sao chứ? Anh có bị thương không hả?”
Trong khi nỗi lo sợ đã chiếm trọn não bộ của người phụ nữ thì người đàn ông ấy vẫn nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương, trên môi anh vẫn hiện ra nụ cười ấm áp, anh đưa bàn tay đã dính máu lên giúp cô vén những sợi tóc đang rũ rượi trên mặt ra phía sau. Khi cô đang chờ anh trả lời thì anh lại khẽ thều thào một câu.
“Có thể cho anh hôn em một cái được không?”1
“Tôn Tử Đằng, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói mấy lời này nữa. Em hỏi anh có sao không, có bị thương hay kh…”
Nhược Y còn chưa kịp nói xong thì đôi môi nhỏ nhắn có phần thô ráp của cô đã bị người đàn ông trao tặng một nụ hôn. Chỉ là một cái chạm môi thoáng qua vài giây, sau đó anh lại mỉm cười với cô, khẽ tựa đầu vài bờ vai của người con gái ấy, thì thầm một câu nói rất nhỏ:
“Cuối cùng thì anh cũng bảo vệ được người anh yêu rồi!”
Lúc nói xong thì cũng là lúc người đàn ông ấy ngã khụy xuống, Nhược Y cũng theo đà mà quỵ xuống cùng anh, cô há hốc miệng, đôi đồng tử bất động, chỉ có nước mắt là vẫn đang lặng lẽ rơi xuống.
Đôi môi khô nứt, mấp máy mãi vẫn không thể nói to rõ, tròn câu, rành mạch.
“Tử…Đằng…Anh…anh đừng có làm em sợ nha…Em…em không có đùa đâu…Tử Đằng…”
Cô vẫn ôm anh trong tay, nhưng có gọi có khóc thế nào thì anh vẫn nằm yên bất động trong lòng cô. Bàn tay đặt phía sau lưng anh, lúc này khi rút ra cô mới thấy nó nhuốm đầy máu đỏ, chứng tỏ hai phát súng đó lẽ ra là hướng về phía cô nhưng anh đã liều mình che chắn để hai viên đạn không có mắt ấy ghim thẳng vào người anh.
Anh vì cô mà bất chấp cả tính mạng, vậy mà cô lại hờ hững tuyệt tình. Lúc này tim cô mới thấy nhói đau, thấy sợ hãi vì sợ mất đi anh thì có phải là quá muộn màng rồi không?
“Tử Đằng à… Anh, anh mở mắt ra nhìn em đi… Anh đừng có làm em sợ mà… Em không có cho anh ngủ đâu, anh mở mắt ra nhìn em đây nè… Tử Đằng… Ai cho anh liều mạng cứu em chứ…Anh đã nói là cùng nhau bình an trở về rồi mà…”
Tiếng khóc đáng thương của người phụ nữ đã xé tan màn đêm lạnh giá. Cô ôm trong lòng một người đàn ông đã vì mình mà không màn đến nguy hiểm bản thân, còn có một nỗi đau và sự ân hận đang dày xé trong thâm tâm đến tan nát cõi lòng.
Lúc cảnh sát vào đến nhận thấy tình hình đã lập tức đưa Tôn Tử Đằng ra xe cấp cứu bên ngoài, còn Nhược Y vốn dĩ bác sĩ, cảnh sát cũng muốn chăm sóc nhưng cô cứ một mực theo sát bên cạnh Tôn Tử Đằng, nắm chặt tay anh, liên tục gọi tên anh suốt quãng đường đến bệnh viện.
Bạch Thoại An lúc này cũng có mặt nhưng anh cũng chẳng thể làm điều gì khác hơn, vì bao nhiêu lời khuyên nhủ đều trở nên vô ích.