《SÂN BAY F》
“Khi nào sang tới nơi con nhớ gọi video call về cho mẹ thấy mặt với xem chỗ ở như thế nào nha. Sắp xếp xong công việc ổn thỏa mẹ sẽ sang đó một chuyến xem môi trường sống mới của con ra sao.”
Đây đã là lần thứ ba Phương Khuê căn dặn tới lui khiến Nhược Y hay Bạch Thoại An và Bạch Dương Sơn đều phải cười lắc đầu chịu thua.
Thật ra thì sau khi hôn nhân của Bạch Nhược Y đỗ vỡ, khiến cô chịu không ít tổn thương thì từ lúc đó Phương Khuê cũng bận lòng về cô con gái nhỏ của mình nhiều hơn. Bà lo lắng đủ thứ, và lúc nào cũng muốn cô được vui vẻ, thoải mái. Sợ cô còn buồn chuyện cũ nên mới tìm cách trốn tránh.
Phận làm mẹ, lo lắng cho con cái là một trách nhiệm cần thiết và điều đó đương nhiên Nhược Y cũng hiểu rất rõ nên trước những lời căn dặn của Phương Khuê càng khiến cô cảm thấy thương mẹ mình nhiều hơn, tình thương đó không biết bao nhiêu mới đủ đầy.
“Dạ, con biết rồi mà mẹ! Mẹ yên tâm đi nha, ở nhà mẹ với ba cũng phải lo chú ý đến sức khỏe đó. Lớn tuổi hết rồi giảm bớt công việc lại, cứ để đó cho anh hai lo toan, ba mẹ nghỉ ngơi đi.”
Cô gái ôm cánh tay của Phương Khuê, tựa đầu lên vai bà mà nũng na nũng nịu, miệng nhỏ còn luôn mỉm cười để mọi người cảm thấy yên tâm về cô nhiều hơn nữa.
“Ba mẹ biết rồi. Con sang đó cũng phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt. Ba mẹ ở đây đã có anh hai con lo rồi nên không cần phải bận tâm.”
“Dạ! À mà đúng rồi, hình như hồi sáng con nghe loáng thoáng là 3 giờ chiều này ba có cuộc họp cổ đông quan trọng lắm đúng không? Bây giờ cũng gần 3 giờ rồi này, hay ba mẹ với anh hai cứ về Tập đoàn lo công việc đi. Lát nữa con cũng lên máy bay rồi.”
“Đợi con lên máy bay rồi ba mẹ đi, muộn chút cũng không sao mà.”
Phương Khuê cứ bịn rịn chẳng nỡ rời xa con gái, nhưng Nhược Y thì lại không muốn để ba mẹ nhìn thấy lúc cô quay lưng đi vì sợ Phương Khuê sẽ khóc nên cô lại nói khéo léo nói:
“Nếu tới muộn sẽ không hay đâu mẹ. Mình là chủ nên tuân thủ phép tắc làm gương cho mọi người nữa. Ba mẹ với anh hai cứ đi đi mà, con đi rồi sẽ về chứ có phải đi luôn đâu.”
“Tiểu Nhược nói đúng rồi đó mẹ. Cuộc họp này có đủ tất cả cổ đông trong công ty, chúng ta không thể đến muộn được đâu.”
Bạch Thoại An cũng nói thêm vô thì Phương Khuê mới thay đổi chủ ý. Bà cứ sụt sịt muốn khóc nên Nhược Y phải ôm bà một cái để dỗ dành.
“Thôi mà mẹ… Đừng buồn nữa mà…”
“Mẹ với ba và anh con đi trước. Tới nơi nhớ gọi về cho mẹ ngay đó nha.”
“Dạ… Con biết rồi mà. Anh hai đưa ba mẹ đi đi kẻo muộn.”
Bịn rịn mãi một lúc, dù không muốn thì cuộc chia ly vẫn phải diễn ra. Rời khỏi cái ôm của cô con gái, Phương Khuê đưa tay chạm vào má cô một cái rồi mới thật sự tách ra xa cô hơn.
“Tạm biệt! Ba mẹ nhớ giữ sức khỏe nha! Anh hai lo chăm sóc chu đáo cho be mẹ đó!”
“Dạ, tôi biết rồi cô nương.”
Nhược Y lại phì cười, cô vẫy vẫy chào tạm biệt với mọi người bằng nét mặt tươi vui như hoa.
“Ba mẹ về nha. Tạm biệt con gái!”
“Dạ, tạm biệt ba mẹ, tạm biệt anh hai!”
Cuối cùng rồi cuộc chia tay cũng đi đến hồi kết. Nhược Y cứ nhìn theo bóng dáng của những người thân yêu mãi cho đến khi họ đi thật xa, khuất hẳn tầm mắt thì cô mới thở nhẹ ra một hơi, nụ cười trên môi cũng có thể thu về.
Sau tất cả vẫn không ai yêu thương ta vô điều kiện ngoại trừ ba mẹ. Nhà luôn luôn là nơi yên bình nhất cũng là điểm tựa vững chắc sau mỗi lần chẳng may trượt chân vấp ngã trong dòng đời nghiệt ngã này.
Nghĩ ngợi một lúc cô gái lại mỉm cười. Sau đó đặt tay lên vali, quay lưng đi về phía phòng chờ trước giờ khởi hành chuyến bay. Nhưng lúc này, đột nhiên lại có một bàn tay chợt nắm lấy cánh tay cô níu giữ trở lại, khiến Nhược Y thoáng chút giật mình.
Lúc quay trở lại theo phản xạ tự nhiên thì đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của một người đàn ông. Anh lịch lãm trong tây trang quen thuộc và trên môi vẫn là nụ cười ấm áp lẫn ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.
“Tiêu Đài… Sao anh lại ở đây?”
Nhược Y hoàn toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy Tôn Tiêu Đài đang đứng sờ sờ trước mặt mình, ánh mắt cô nhanh chóng rơi vào hành lý phía dưới chân người đàn ông. Nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ anh.
“Thì anh cũng có chuyến bay lúc ba giờ nè.”
“Anh đi đâu?”
“Anh sang Mỹ.”
“Để làm gì?”
“Anh đi công tác.”
Cô hỏi một câu, người đàn ông trả lời ngay một câu. Nói xong còn mỉm cười với cô một cái.
Tôn Tiêu Đài nói là đi công tác nhưng Nhược Y có vẻ là đang không tin tưởng vì thấy hành lý anh mang theo khá nhiều. Nếu chỉ đi công tác một vài ngày thì đâu cần phải mang theo nhiều đồ như thế?
“Trùng hợp vậy sao ta?”
“Anh cũng thấy trùng hợp thật ấy chứ.”
Người đàn ông trả lời nhưng môi cứ mím mím cười. Gương mặt như nam thần của anh lúc này vừa gian manh lại vừa đáng yêu, khiến tất cả những nữ nhân xung quanh đều không thể nào rời mắt khỏi anh.
Nhược Y vẫn còn cảm thấy rất nghi hoặc. Nhưng anh đã nói là trùng hợp thì cô cũng cho là trùng hợp nên chỉ mỉm cười rồi cho qua.
“Dạ, vậy chúng ta vào phòng chờ đi ha. Cũng sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi á.”
“Ừm! Em để hành lý anh đẩy đi cho.”
“Dạ không cần đâu. Em tự đẩy được rồi. Hành lý của anh cũng nhiều mà.”
Cô gái khéo léo từ chối, thế rồi cả hai lại nhìn nhau mỉm cười sau đó không ai nói với ai thêm lời nào nữa vì lúc này Nhược Y đã mang theo hành lý rời đi trước.
Đi theo sau cô gái, Tôn Tiêu Đài cứ mím môi cười cười như đang rất khoái chí điều gì đó trong lòng.
Chuyến công tác này của anh quả thật là sẽ rất dài, không chỉ dài mà nói chính xác là vô thời hạn.