“Bác sĩ, tình trạng của chồng tôi thế nào rồi? Có chuyển biến gì khác không, sức khỏe của anh ấy dường như mỗi lúc một yếu dần, tôi muốn biết rõ hơn về căn bệnh của anh ấy và cách điều trị hiệu quả nhất.”
Sau khi đưa Tôn Tử Đằng quay trở lại phòng bệnh để anh nằm nghĩ, có lẽ do mệt nên nằm một lúc thì anh đã chìm vào giấc ngủ. Nhân lúc này Bạch Nhược Y đi đến gặp bác sĩ chuyên khoa theo dõi và điều trị bệnh của Tôn Tử Đằng để hỏi rõ về tình trạng hiện tại của anh.
Ngồi đối diện với cô lúc này là một vị bác sĩ trung niên tuổi ngoài 40. Hiểu được nỗi lo của cô nên ông liền trình bày cụ thể từng vấn đề một.
“Căn bệnh mà Tôn tổng mắc phải như tôi đã nói trước đó là bệnh leukemia cấp dòng tủy, hiện tại các tế bào ung thư đã xuất hiện khá nhiều và bước vào giai đoạn thứ hai. Leukemia cấp dòng tủy không hẳn là không thể chữa trị nhưng phải xạ trị trong một khoảng thời gian để tiêu diệt các tế bào ung thư trong tủy, nếu tìm được tủy tương thích để cấy ghép thì sau đó người bệnh sẽ được truyền tế bào gốc tạo máu giúp xây dựng lại tủy xương. Như vậy căn bệnh coi như là giải quyết thành công.”
“Nhưng vấn đề ở đây là hiện tại vẫn chưa tìm được tủy thích hợp với Tôn tổng, và việc tìm được cũng không phải dễ vì rất ít ai có tủy tương thích với một cá thể khác. Cho nên trước mắt vẫn nên xạ trị kết hợp dùng thuốc đề làm chậm quá trình tiến triển của bệnh trong thời gian tìm được người hiến tủy.”
Nhược Y nghe rõ và cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Nhưng có một vấn đề dù rất không muốn nó xảy ra nhưng cô vẫn phải hỏi.
“Nếu không tìm được tủy tương thích để cấy ghép thì sao hả bác sĩ?”
“Chuyện này thì chúng tôi không thể nói trước được điều gì vì phải dựa vào tình trạng của bệnh nhân mới đưa ra được kết luận cuối cùng được. Nhưng có thể khả năng duy trì mạng sống là rất thấp.”
Vị bác sĩ rất luyến tiếc khi phải nói ra câu cuối cùng, nhưng ông muốn người nhà của bệnh nhân có sự chuẩn bị tâm lý trước bất cứ một vấn đề nào có thể bất ngờ xảy ra mà không một ai biết trước được.
Nhược Y chỉ biết trầm lặng, vì bây giờ lòng cô rất nặng nề. Cũng rất bất an và lo lắng cho người đàn ông mình yêu, cảm giác sợ hãi một chuyện gì đó sẽ ập đến đang mỗi lúc chiếm trọn tâm trí của cô.
“Tôi nghĩ Thiếu phu nhân nên chọn thời cơ thích hợp nói về tình trạng của Tôn tổng cho anh ấy biết, để còn nhanh chóng tiến hành xạ trị vì vết thương sau lưng đã hồi phục.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép trở về, kẻo lát nữa tỉnh dậy không thấy tôi đâu anh ấy lại lo lắng.”
Vị bác sĩ hơi cười sau đó khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Bạch Nhược Y lững thững rời khỏi phòng riêng của bác sĩ. Đôi chân cô nặng nề bước trên dãy hành lang dẫn lối về phòng bệnh của Tôn Tử Đằng.
Cho dù cô có cố gắng đè nén thế nào đi nữa thì cảm xúc trong tim lúc này đã quá mãnh liệt, khiến cô bất giác bật khóc, từng dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Lòng cô đau lắm, đau vì thấy người đàn ông mình yêu phải chịu đựng khổ sở. Cô sợ lắm, sợ một ngày nào đó anh lại rời xa cô. Nếu chẳng may âm dương cách biệt, mỗi người một cõi thì làm sao cô có thể sống tiếp đây?
– —————
Trong phòng bệnh lúc này, Tôn Tử Đằng đã mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn. Nói tỉnh nhưng thật ra là anh vừa giật mình nên mới thức giấc.
Đôi mắt phượng mang màu hổ phách vừa mở ra đã dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm Bạch Nhược Y. Không thấy cô đâu anh lại bắt đầu lo lắng, lại muốn đi tìm. Nhưng chỉ mới gượng người ngồi dậy thì Nhược Y đã vào tới.
“Vợ, em lại đi đâu nữa vậy?”
“Anh dậy rồi à? Em vừa ra ngoài gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng của anh á mà. Sao cứ không thấy em là lại cuống quýt hết cả lên.”
Cô nói xong thì cũng đã đi đến ngồi bên cạnh người đàn ông ấy, miệng nhỏ mỉm cười với anh, âu yếm nắm lấy bàn tay của anh.
“Anh sợ em lại gặp nguy hiểm.”
“Anh à, Lại Minh San đã bị bắt, Tòa cũng phán án tù chung thân rồi. Bây giờ không còn ai có thể mang tới nguy hiểm cho em đâu.”
“Vậy sao! Từ hôm tỉnh lại tới giờ anh định hỏi em mấy lần rồi, lúc gặp anh hai với anh họ cũng muốn hỏi về cô ta xem thế nào, nhưng cứ nói chuyện một hồi anh lại quên. Dạo này anh thấy sức khỏe của mình cũng không còn được như trước. Có phải là do anh già rồi không?”
Thấy nét mặt của người đàn ông lúc này thật sự là đang rất lo lắng, thậm chí anh còn hơi nhíu mày thì Nhược Y đã vẽ ra một nụ cười trên môi mình, sau đó mới nhẹ giọng trả lời:
“Chồng em không có già, chẳng qua do anh đang bị thương, sức khỏe chưa hồi phục hẳn nên mới thấy vậy thôi à!”
“Có thật không?”
“Thật mà! Sẵn tiện báo cho anh một tin vui nè, ngày mai bác sĩ cho anh xuất viện rồi á! Về nhà rồi ngày mốt chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, anh chịu không?”
Bạch Nhược Y hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nét mặt vẫn rất điềm nhiên và vui vẻ khiến Tôn Tử Đằng chẳng chút nghi ngờ.
Anh cong môi cười ôn nhu, sau đó dang tay ôm cô tựa vào lòng mình.
“Anh còn đang trông chờ ngày đó tới nhanh nhanh thì sao có thể không chịu cho được. Tiểu Nhược em biết không, đến bây giờ anh vẫn chưa dám tin bản thân mình lại may mắn một lần nữa có được tình yêu của em.”
“Tôn thiếu gia đúng là ngốc. Đâu có ai mơ một giấc mơ dài tận mười mấy ngày đâu mà anh không tin những gì đang diễn ra là thật.”
Nhược Y vòng tay qua ôm anh, miệng nhỏ vừa mủm mỉm cười vừa nói.
“Thì tại khó tin quá mà.”
Tử Đằng nói xong thì không gian giữa hai người chợt rơi vào yên lặng.
Nét mặt Nhược Y đã trơ nên ưu tư hơn rất nhiều, cô ôm anh chặt hơn một chút để thời gian trôi qua thêm vài giây thì mới thỏ thẻ cất lời:
“Tử Đằng… Anh phải hứa với em là dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được bỏ em bơ vơ một mình đó. Em sẽ luôn đồng hành với anh trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù có khó khăn chồng chất thì chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua!”
“Anh hứa mà! Dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ nắm tay em, cùng nhau vượt qua tất cả! Bình yên và hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với chúng ta!”