“Tử Đằng… Em xin anh, dừng lại đi mà…”
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng bên ngoài chiếu vào lại đang vang vọng những tiếng khóc nấc nghẹn ngào, những lời van xin trong nước mắt của một người con gái, nhưng vẫn không thể nào lay động được người đàn ông ấy.
Cô bị anh ép sát vào tường, điên cuồng cưỡng hôn. Chiếc váy trắng mỏng manh và nội y trên người cũng bị đôi tay thô bạo của một nam nhân đang phát tiết xé rách, ném một góc dưới nền gạch lạnh lẽo.
Bạch Nhược Y bị hôn đến khóc nghẹn không thành tiếng, nụ hôn mà người đàn ông cô yêu mang tới đâu phải nhẹ nhàng, đâu ngọt ngào như những đôi tình nhân yêu nhau. Mà anh chính là đang trút hết tất cả những bực tức lên người cô, đem thân xác, đêm đôi môi của cô ra mà hành hạ không thương tiếc.
Anh điên cuồng đưa lưỡi khuấy đảo tất cả mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô một cách mạnh bạo. Anh cắn vào môi cô khiến nơi đó tươm ra máu tươi, mùi vị tanh nồng của thứ dịch thủy màu đỏ ấy hòa quyện vào tuyến nước bọt tạo nên một mùi vị vô cùng kinh khủng.
Cô đặt hai tay trên ngực người đàn ông, muốn đẩy anh ra nhưng rồi đôi bàn tay của cô lại bị anh tóm lấy, bóp thật chặt khiến cô đau đớn. Hương vị của nụ hôn trên môi đã quá kinh tỏm, anh lại di chuyển xuống vùng cổ nõn nà của thiếu nữ mà điên cuồng để lại những dấu hôn đỏ như màu máu.
“Tử Đằng… Em xin anh, anh đừng như vậy mà…”
Người đàn ông nào để lọt tai những lời van xin của cô gái bé nhỏ ấy, anh vẫn cứ phát tiết trên người cô, dùng miệng cào cáu hết chỗ này đến chỗ khác trên người cô. Một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại thì bắt đầu tháo thắt lưng, nhanh chóng cho chiếc quần tây trên người hạ xuống sàn nhà. Mạnh bạo nâng một chân cô lên, tạm thời dừng lại vài giây để giương khuôn mặt như một dã thú lên đối diện với cô. Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy tia máu đỏ nhìn chầm chầm vào gương mặt lấm lem nước mắt của thiếu nữ như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô thì mới vừa lòng hả dạ, mới vơi bớt cơn điên đang sôi sục trong người.
“Tôi sẽ cho cô biết cảm giác khi cùng làm tình với tôi là thế nào. Cô muốn, tôi toại nguyện cho cô. Đồ đàn bà dơ bẩn.”1
Nói rồi người đàn ông cầm thú ấy liền trực tiếp đưa vật thể to dài, căng cứng của mình tiến thẳng vào nơi tư mật của người thiếu nữ, không nâng niu, không nhẹ nhàng mà chỉ có thô bạo khiến cô đau đớn tận cùng.
“Aaa… Đừng mà… Em…em đau quá…Xin anh, dừng lại đi… Em xin anh…”
Lần đầu tiên phá thân của một thiếu nữ chỉ có sự tàn bạo, khinh thường và tủi nhục. Nước mắt tuôn rơi đến không thể nào kiểm soát cùng những cơn đau xé da xé thịt từ hạ thân ập tới khiến cô chẳng còn chút sức lực nào để chống đỡ.
Tôn Tử Đằng căn bản không hề đoái hoài đến cảm giác của đối phương đang chịu là gì mà chỉ liên tục rút ra đâm vào qua, mỗi một lần chỉ có mạnh hơn chứ không gia giảm chút nào.
“Tử Đằng… Em…sắp không chịu nổi nữa rồi… Em…em đau quá, xin anh dừng lại, xin anh tha cho em…em…đau…”
Cô gái lắc đầu, miệng nhỏ không ngừng van xin với âm giọng thều thào không chút sức lực nhưng sau tất cả những lời ấy cũng chỉ như gió thổi mây trôi, chẳng lay động được người đàn ông dù chỉ là một chút.
Anh vẫn cứ như thế, điên tiết lao ra lao vào nơi hang động chật hẹp, ướt át, đang liên tục co bóp để thích nghi với vật nam tính to lớn.
Phá thân vốn đã rất đau, nhưng nỗi đau mà Tôn Tử Đằng đang mang đến cho Bạch Nhược Y cô lại kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần. Cô vừa đau nơi thân xác vừa đau lòng, vừa buốt thắt trong tim.
Người đàn ông cô yêu sao lại như thế này chứ? Anh đâu phải Tôn Tử Đằng cô biết, bây giờ anh giống như một mãnh thú tàn bạo. Thế mà sao cô vẫn cứ cảm thấy yêu, yêu một tên cầm thú.
Quá mệt mỏi, sức lực dường như đã bị rút cạn kiệt nên cô lúc này đã buông xuôi, thôi gồng mình chống đỡ, thôi van xin, thôi hi vọng mà thứ tồn đọng lại chỉ còn là nước mắt, cắn môi chịu đựng cơn đau quái ác kia, cố gắng, kiên nhẫn chờ đợi người đàn ông ấy xả hết lửa giận trong lòng, trút hết buồn phiền lên đôi vai bé nhỏ của cô. Rồi thì anh sẽ ổn, chỉ cần là tâm trạng anh tốt hơn, anh vui hơn thì cô luôn luôn cam tâm tình nguyện là bao cát cho anh xả giận.
Sau một lúc thật lâu liên tục luân động tại nơi tư mật se khít của người con gái, sau mỗi lần ra vào hơn trăm cái, nhiều lần chạm vào đáy huyệt non nớt của người thiếu nữ thì cũng đến lúc người đàn ông đạt được cao trào, phóng thích những tinh hoa đậm đặc sâu vào bên trong tử cung. Đồng thời cô gái đáng thương cũng đã được buông tha sau trò vui khủng khiếp của người đàn ông ấy.
Rút anh bạn nhỏ vẫn còn đang sung sức ra khỏi hang động chật hẹp, anh thẳng thừng buông tay đang nâng chân cô lên bỏ xuống một cách vô tình không thương tiếc. Cả người Bạch Nhược Y run lên từng hồi, nơi bắp đùi thon thả nhất thời như bị căng cứng, cô mệt đến thở sắp không ra hơi nữa, cơ thể như không còn trọng lực mà trượt dài theo vách tường, ngồi xuống nền gạch lạnh như băng.
Trong tư thế ngồi ôm gối, thân thể bé nhỏ co ro một góc không ngừng run lên cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào, xé lòng người nghe.
Nhưng tiếc thay người nghe thấy lúc này lại là Tôn Tử Đằng, người đàn ông đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một kẻ máu lạnh, tàn bạo không chút lương tâm vì bị người yêu bỏ rơi.
Anh đem hết tất cả tội lỗi, phẫn nộ trút toàn bộ lên đầu một người mà lẽ ra cô cũng là người bị hại. Nhưng nếu anh chịu tin những gì cô nói thì có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.
“Mặc quần áo vào rồi cút ra ngoài.”
Đó là mệnh lệnh của một tên cầm thú đội lốt người vừa ra lệnh cho cô gái. Ấy vậy mà cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lặng lẽ nhặt lại nội y và chiếc váy đã bị xé phần trên mặc vào người. Đôi chân run rẩy nặng nhọc bước đi.
“Chắc cô biết làm thế nào để không mang thai mà đúng không? Đừng để tôi phải thất vọng.”