Kết thúc cuộc trò chuyện với Diệu Ninh, người đàn ông mang theo tâm trạng nặng nề quay trở về phòng.
Vừa mở cửa ra chỉ thấy cả căn phòng hiu hắt chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng bên ngoài soi vào.
Anh cũng chả buồn bật đèn mà thong thả tiến từng bước vào trong, vô tình lại nhìn thấy bóng dáng một cô gái với tà váy trắng đang phất phơ trong gió ngoài ban công.
Khi nhận ra cô gái đó là Nhược Y, người đàn ông đã đi đến kệ rượu lấy ra một chai Whishy sau đó cũng mang ra ban công.
Sự xuất hiện của Tôn Tử Đằng nhất thời khiến Nhược Y bối rối. Chỉ là vừa rồi cô cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề nên mới ra đây nhắn gió với mây gửi đi chút tâm tư phiền muộn ấy, nào ngờ lại được cùng anh trong hoàn cảnh thơ mộng thế này.
Xung quanh toàn hoa thơm cỏ lạ, trước mắt là thành phố xô bồ, nhộn nhịp sắc vàng từ ánh đèn trang trí. Trên cao lại là vũ trụ bao la với những vì sao tinh tú, lấp lánh cả một khoảng trời. Khung cảnh thơ mộng này thật tuyệt để bày tỏ tâm tình với ai đó.
“Có phải mẹ lại mắng anh không?”
“Liên quan gì đến cô.”1
Người đàn ông lạnh nhạt trả lời, kế tiếp đã đưa chai rượu lên môi uống ừng ực một hơi.
“Em xin lỗi…”
Nhược Y chẳng biết nói gì ngoài hai từ xin lỗi, trong khi cô cũng không hề biết bản thân có phạm phải lỗi lầm gì hay không. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng sẽ làm tất cả miễn sao người mình yêu được vui vẻ, hạnh phúc.
“Xin lỗi? Về chuyện gì? Cảm thấy ân hận khi hôm đó gài bẫy hãm hại để tiểu San hiểu lầm tôi sao?”1
Tôn Tử Đằng nhếch môi, giọng điệu cứ khinh khỉnh xem thường.
“Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới em, em cũng là người bị hại mà thì tại sao em phải xin lỗi.”
“Vậy xin lỗi chuyện gì? Cô có thể thôi diễn cái trò tiểu thư dịu dàng, yếu đuối đó đi được không? Tôi nhìn mà phát tỏm.”
Anh tỏ ra vô cùng chán ghét trước Nhược Y, vì cho rằng cô đang diễn kịch. Nhưng vô tình lại quên mất tính cách trước nay của cô là như thế nào.
Hai người đã quen biết nhau từ mười năm trước, cái gì Nhược Y cũng hiểu cũng biết tất cả những sở thích của người đàn ông ấy. Nhưng anh thì lại quên hết sạch sẽ kể từ khi bắt đầu yêu Lại Minh San. Từ đó khoảng cách giữa anh và cô cũng ngày càng xa. Họ dường như chẳng còn là thanh mai trúc mã nữa mà giống như hai người bạn không hơn không kém.
“Dù có diễn hay không thì cũng có bao giờ anh chịu nhìn về phía em một lần nào đâu. Trong mắt anh chỉ có một mình Minh San, cô ấy đã lấn át tất cả tâm trí của anh rồi mà. Nếu khi nào anh vẫn chưa quên được cô ấy thì mãi mãi trong mắt anh chẳng có một cô gái nào có thể làm anh vừa ý cả.”
Giọng nói của Nhược Y nhẹ nhàng như làn gió vừa thổi lướt qua vậy. Không hiểu sao hôm nay cô lại nói ra những điều này, còn dám nhắc đến Lại Minh San. Cũng không cảm thấy sợ anh sẽ nổi giận nữa, chắc có lẽ cô đã quen với những điều đó rồi.
Không gian chợt rơi vào tĩnh lặng, trong một đêm mà có đến hai người phụ nữ khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết phải đối đáp như thế nào nên cứ đưa rượu lên mà nốc.
Thấy anh cứ uống mãi, chai rượu cũng vơi hơn một nửa thì Nhược Y lại lo lắng. Vì gần đây hầu như ngày nào anh cũng uống rất nhiều rượu, nếu cứ kéo dài mãi thì kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Tử Đằng… Anh có thể đừng uống nữa được không? Dạ dày anh yếu mà ngày nào cũng uống rượu như thế thì không tốt đâu.”
Người đàn ông tạm bỏ chai rượu đang được kề trên môi xuống, sau đó giương đôi mắt đã hơi ngà ngà say nhìn sang cô gái.
Vẫn là đôi đồng tử màu nâu trầm ấm nhưng lại mang đến những tia lạnh lùng khiến đối phương phải dè dặt.
Trong khi Nhược Y còn đang lo sợ thì người đàn ông đột ngột bắt lấy cánh tay cô kéo mạnh về phía trước, thân thể nữ nhân mảnh mai nhanh chóng va đập vào cơ thể cường tráng của người đàn ông.
Tôn Tử Đằng hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọc long lanh đang hiện hữu một chút lo sợ nào đó sâu trong ánh mắt ấy.
“Tôi không thích người nói nhiều, tốt nhất là cô nên ngậm cái miệng của mình lại trước khi tôi nổi điên lên.”
Nói rồi, người đàn ông liền đẩy cô gái ra xa mình. Sau đó xoay lưng đi thẳng vào phòng, anh không lên giường mà lại bỏ ra ngoài.
*Rầm.*
Âm thanh đóng cửa vang vọng khiến người con gái thoáng giật mình.
Cơn gió lạnh buốt vô tình lại thổi lướt qua khiến đôi vai gầy chợt cảm thấy se se lạnh, cô tự vuốt ve cánh tay mình để vơi đi chút lạnh lẽo ấy.
Thân ảnh mong manh hơi tựa vào lan can, cô hướng ánh mắt mông lung nhìn về màn đêm tĩnh mịt phía trước. Nơi đó sao giống như con đường cô đang đi quá, xa xăm, chẳng biết đâu là điểm dừng, cô đơn và lạnh giá chính như những gì cô đang trải qua.
Cô đang nghĩ về cuộc đời của mình, suy nghĩ lại những quyết định mà bản thân đã can đảm chọn lựa. Chợt cảm thấy mơ hồ, chợt dao động và đã tự hỏi chính mình rằng…
Tại sao cô lại yêu người đàn ông ấy nhiều như thế? Tại sao cô không thể mạnh mẽ để rời xa một người đã và đang từng ngày làm tổn thương mình? Cô yêu anh hơn cả bản thân, còn anh thì dành cả trái tim để thương nhớ một người con gái khác. Đúng là bi hài, bi ở đây là bi sầu cho chính cô. Còn hài là cô đang cảm thấy bản thân mình quá nực cười khi yêu được mà chẳng buông được.
Cô cứ ôm hi vọng, nhẫn nhịn cố nén đau thương, ẩn nhẫn chờ đợi nhưng nếu một ngày nào đó người con gái đó bỗng dưng quay trở về thì sao? Có phải cô vẫn sẽ là người phải ra đi?
Yêu một người không yêu mình, khác gì tự ôm một nhánh xương rồng chứa đầy gai nhọn. Thế mà cô vẫn cứ bất chấp, vì tin rằng sẽ có một ngày cây xanh đơm ra quả ngọt. Chân thành rồi sẽ đổi lại được chân tình!!!