Đồng hồ trên tường đã điểm qua con số mười giờ đêm, nhưng ngôi biệt thự nguy nga ấy vẫn còn sáng đèn khắp cả mọi nơi trong nhà, từ phòng khách cho tới phòng bếp. Và người con gái bé nhỏ ấy vẫn một mực ngồi đợi chồng mình về, mặc dù đáng lẽ ra giờ này cô nên phải ở trên giường chuẩn bị ngủ.1
Cô kiên nhẫn ngồi chờ, như lời mà chồng mình đã nói trước đó. Vừa sợ anh nổi giận, nhưng hơn hết vẫn là lo lắng tại sao đêm đã khuya vậy rồi mà anh vẫn chưa về nhà.
Đang bồn chồn không yên trong lòng thì bên ngoài chợt có tiếng động cơ ô tô đang di chuyển vào, Nhược Y nghe thấy liền vội chạy ra ngoài.
Lúc ra đến nơi thì đã nhìn thấy Tôn Tử Đằng đang loạng choạng đi vào. Không cần nghĩ cô liền lao thẳng tới dìu anh.
“Sao anh lại uống say thế này? Còn tự lái xe về nữa, lỡ không may xảy ra chuyện gì thì làm sao?”1
Cô nhíu chặt mày, cằn nhằn vì quá lo cho người đàn ông ấy. Nhưng anh căn bản lại xem đó là phiền phức, thậm chí còn hất tay cô ra khỏi người mình. Chân dừng lại, xoay qua đối diện với Nhược Y.
Chút ánh sáng mờ nhạt từ đèn trang trí bên ngoài khuôn viên hắt vào gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, nhưng lại mang một sự lạnh lẽo hằn sâu trong đáy mắt, mùi rượu tỏa ra nồng nặc theo cùng giọng nói của anh.
“Ở đây, cô không có quyền nhiều lời. Không có quyền hỏi tại sao mà chỉ được im miệng và phục tùng.”
Một lời cảnh cáo đập thẳng vào mặt Nhược Y khiến cô có chút u buồn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cứ loạng choạng mà đi thì lòng cô lại không an tâm buộc phải chạy đến dìu lấy, mặc kệ có bị phũ phàng hất ra, đuổi đi đến mấy lần thì cũng nhất quyết đưa anh lên phòng.
Chật vật mãi một lúc cả hai cũng vào được phòng ngủ, Tôn Tử Đằng vừa ngã lưng nằm xuống nệm thì đã bắt lấy cánh tay của cô gái, ngăn cản không cho cô bước đi khi nhận ra cô có ý định đi đâu đó.1
Anh dùng lực kéo cô ngã nhào về phía mình, cơ thể mảnh mai va chạm vào thân hình cường tráng của một nam nhân cường bạo. Cô sợ hãi, ánh mắt không thể giấu đi nỗi bất an đang ngày một to lớn.
“Tự nguyện đi vào đây rồi lại muốn chạy trốn là sao?”
“Em…em không có. Em chỉ định đi lấy ít nước ấm đến lau mặt cho anh thôi.”
Nhược Y lấp ba lấp bắp, còn người đàn ông sau khi nghe câu trả lời thì liền nở ra nụ cười trào phúng. Bằng hành động, anh nhanh chóng lật ngược tư thế, áp đảo cô gái nằm xuống nệm còn anh thì lại trên người của cô.
“Cô chu đáo thế sao? Nhưng mà tôi không cần, người tôi cần là tiểu San chứ không phải cô.”1
Tôn Tử Đằng nhấn mạnh từng chữ một, lời nói như một mũi dao đâm mạnh vào lồng ngực trái cô gái, khiến trái tim bé nhỏ tổn thương đến đau nhói.
“Cô ấy đã rời xa anh rồi mà, cô ấy thà chia tay chứ không chịu tin tưởng anh, tại sao anh cứ quyến luyến mãi không chịu buông vậy? Anh hiểu lầm em, hành hạ em như thế nào cũng được, vì rồi sẽ có một ngày anh hiểu ra tất cả. Nhưng anh không được tự ngược đãi chính mình như thế, anh đau, em cũng thấy đau mà.”1
Nhược Y nói trong nước mắt, giọng cô nghẹn ngào dâng lên cảm giác thương xót cho người nghe. Nhưng Tôn Tử Đằng lại nhếch môi khinh bỉ, sau trong đáy mắt càng hằn lên tia tức giận.
“Hiểu lầm? Hay cho hai từ hiểu lầm và câu anh đau em cũng thấy đau của cô nhỉ. Nếu cô cũng đau khi thấy tôi thân sơ thất sở thế này thì tại sao ngày đó cô lại giở ra cái trò hèn hạ để tiểu San tuyệt vọng rời xa tôi. Bây giờ cô thành công có được vị trí Thiếu phu nhân của Tôn gia rồi, nhưng tôi nói cho cô biết. Cô vĩnh viễn không bao giờ có được tình yêu của tôi.”1
Nói rồi người đàn ông như một mảnh hổ đang đứng trước con mồi mà xông tới, xé rách từng tấc vải trên người cô gái, cơ thể thiếu nữ trắng mịn như hoa Tuyết ngày đông đập thẳng vào đôi đồng tử màu nâu trầm ấm.
Tôn Tử Đằng thô bạo xé tiếp hai mảnh nội y, không để cô gái kịp thời phản ứng hay chống trả thì thân thể đã không còn một mảnh vải che thân.
Tiếp theo là đến thắt lưng của mình, anh tháo ra nốt khỏi quần, hạ thấp y phục xuống, đưa cậu bạn nhỏ bé đang hừng hực căng cứng ra ngoài, xuất đầu lộ diện.
Nhược Y cuống cuồng sợ hãi, vốn định bỏ chạy nhưng suy cho cùng vẫn không thoát được, cô liên tục lắc đầu và miệng nhỏ không ngừng van xin.
“Đừng mà Tử Đằng, nơi đó của em vẫn còn rất đau. Em không muốn, cũng không thể chịu nổi, xin anh tha cho em.”
Mặc kệ cô có khóc lóc ra sao, năn nỉ thế nào thì người đàn ông vẫn nhất quyết giữ lấy hai chân cô dang rộng qua hai bên, để anh quỳ gối ở giữa. Phía trước cửa hang thầm kín kia là dùi cui thịt đã sẵn sàng chiến đấu.
“Đây chẳng phải là chuyện cô rất muốn sao?”1
Nói rồi, Tôn Tử Đằng liền đưa thẳng vật nam tính vào sâu trong mật đạo khít chặt của cô gái, thúc vào một cái thật mạnh.
“A…đau…”
Không có màn dạo đầu, cũng chẳng có lấy một sự kích thích gì khiến hưng phấn trỗi dậy mà chỉ có sợ hãi bao trùm khiến nơi đó khô khan, chẳng mượt mà như khi được va chạm, sờ nắn và nâng niu từ trước, điều đó càng làm Nhược Y thêm khổ sở.
Một cảm giác vừa đau vừa rát nhanh chống chiếm trọn lý trí người phụ nữ, mồ hôi tuôn ra mỗi lúc một nhiều khi thời gian lui ra rồi lại tấn công của đối phương mang tới, cô cắn môi chịu đựng, hai tay báu chặt lấy cánh tay của người đàn ông, móng tay bấm vào da thịt khiến máu tươi rươm rướm trào ra nhưng vẫn không đủ để anh ta chịu dừng lại hay giảm dần tốc độ và lực mạnh khi ra vào.
“Tử Đằng… Em xin anh, dừng lại đi mà. Em đau đến chết mất.”
Dù cô có van xin thì tất cả đều là vô ích, Tôn Tử Đằng vẫn cứ ung dung bung xõa bản tính cầm thú của mình một cách không thương tiếc.
Mỗi lần thúc vào là đầu nấm to lớn chạm sâu vào đáy huyệt khiến cô gái đau thốn đến đầu óc tê dại.
Tôn Tử Đằng vẫn cứ thô lỗ như thế, xem người con gái nhỏ ấy là vật tiêu khiển để trêu đùa để trút hết tất cả những bực tức, muộn phiền lên đầu cô.
Còn cô thì vẫn cứ cắn răng chịu đựng, kiên nhẫn chờ đợi ngày được đón lấy trái ngọt. Nhưng liệu rằng sau nhiều lần nếm mùi vị trái cấm ấy thì cô có thật sự nhận được trái ngọt hay lại là trái đắng?1