Lại một mùa đông lạnh lẽo nữa trở về theo vòng tuần hoàn của thiên nhiên.
Và đây cũng là mùa đông thứ tư mà người đàn ông ấy trải qua trong cô đơn và dằn vặt. Chút rét buốt ngoài kia căn bản chẳng lạnh bằng lòng anh.
Trong căn phòng ngủ tối tăm, còn bị khí lạnh len lỏi vào tạo nên cảm giác giá rét, nhưng Tôn Tử Đằng vẫn chỉ khoác hờ trên người chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Anh đã ngồi trên sofa dường như là suốt đêm qua, thứ hiện diện trong tầm mắt của đôi đồng tử màu hổ phách là một tờ giấy, một chiếc bút. Anh đã nhìn những thứ ấy rất lâu rồi, vốn phải cầm bút ký tên vào góc cuối của tờ đơn nhưng anh đã trầm ngâm cả đêm cũng không có chút động lực nào giúp anh chạm vào chiếc bút ấy.
Thứ đó là đơn ly hôn, chỉ cần anh ký tên vào thì tất cả sẽ kết thúc. Một chút danh nghĩa vợ chồng còn lại giữa anh và người con gái ấy sẽ chấm dứt.
Sau này cô sẽ không còn là vợ anh nữa mà trở thành phu nhân của một người đàn ông khác.
Tim anh sao lại đau thế này cơ chứ!
Sau nhiều giờ trầm lặng, cuối cùng anh cũng cầm chiếc bút lên, bàn tay trước nay chưa từng run sợ trước bất cứ chuyện gì, thế mà lúc này chỉ viết ra một chữ ký thôi mà lại khẽ run run.
Điều không muốn thì cũng phải làm, vì đâu còn sự lựa chọn nào khác. Tay run nên chữ ký cũng chẳng được đẹp, chẳng dứt khoát nên đường nét cứ ngập ngừng không thẳng.
Cầm mảnh giấy đề ba chữ “Đơn ly hôn” đã có chữ ký của mình mà nước mắt trên mi người đàn ông đang lặng lẽ rơi xuống. Tim nhói từng cơn đến khó thở.
Vậy là kết thúc thật rồi.
Người đàn ông cố vẽ ra nụ cười, anh lau đi giọt nước mắt còn vương vấn trên mi. Đặt lại tờ đơn lên bàn, anh tìm tới chiếc điện thoại đã bị ném vào một góc để gửi đi một tin nhắn cho ai đó.
[Ngày mai em và con có thể cùng anh đến gặp ba mẹ anh ăn tối được không?]
Nội dung tin nhắn với một câu hỏi ngắn gọn được gửi đi. Anh nghĩ rằng bây giờ đã hơn ba giờ sáng, chắc người ấy vẫn còn ngủ nên cũng không chờ tin nhắn phản hồi lại làm gì. Nhưng nào ngờ chỉ mấy phút sau điện thoại anh đã sáng lên, một thông báo tin nhắn được hiển thị rõ ràng trước mắt anh với nội dung chỉ vỏn vẹn một chữ:
[Được.]
– —————
Mùa đông nên quay qua quay lại thì trời đã tối. Bạch gia lúc này đang họp mặt đông đủ các thành viên trong phòng khách để chuẩn bị ăn tối thì lại nghe thấy giọng điệu trong trẻo của Bạch Nhược Lam vang lên từ phía cầu thang.
“Mami ơi, tối nay chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Mẹ đưa con đi gặp ông bà nội.”
“Ông bà nội là ai vậy mami?”
“Là ba mẹ của ba Tử Đằng. Lẽ ra mẹ nên đưa con về thăm ông bà từ sớm mới đúng, nhưng mãi đến nay thì mới có cơ hội thích hợp.”
“Vậy là con phải kêu ba mẹ của chú Tử Đằng là ông bà nội hả mami?”
“Đúng rồi! Nhưng sao con cứ gọi ba Tử Đằng là chú mãi vậy? Con phải tập gọi là ba đi nha!”. Cop qua cop lại, 𝘵𝒓ở lại 𝘵𝒓ang chính T𝒓𝐔 𝙢T𝒓u𝙮ện.Vn
“Con quen gọi ba Tiêu Đài là ba rồi, giờ nhìn mặt chú Tử Đằng thấy khác nên không quen miệng mami ạ! Nhưng mà chú có nói gì đâu, con thấy chú vẫn vui vẻ mà.”
“Mẹ không cần biết, nhưng từ giờ con phải tập gọi ba Tử Đằng là ba, biết không?”
“Vâng ạ!”
“Sắp ăn tối rồi mà hai mẹ con định đi đâu sao?”
Cuộc đàm thoại giữa hai mẹ con nhà tiểu Nhược vừa kết thúc thì cũng đúng lúc cả hai đã xuống tới phòng khách và nhận được câu hỏi của Phương Khuê, khi thấy hôm nay mẹ con nhà họ ăn mặc rất đẹp.
“Dạ con đưa tiểu Lam sang ăn tối với ông bà nội của con bé! Ba mẹ với anh hai cứ ăn đi ạ!”
“Đến đó thì cũng đúng, dù sao tiểu Lam cũng là con cháu của Tôn gia. Nhưng mà con đi với ai?”
“Tử Đằng đang chờ bên ngoài rồi mẹ! Thôi con đi nha, tạm biệt ba mẹ! Con sẽ về sớm ạ!”
“Thưa ông bà ngoại con đi! Thưa cậu hai con đi!”
“Ừ, hai mẹ con đi chơi vui nhá!”
Bạch Dương Sơn và Phương Khuê đều dõi mắt nhìn theo Nhược Y và tiểu Lam mãi đến khi khuất bóng thì Bạch Dương Sơn mới hỏi một câu mà từ nãy giờ vẫn đang thắc mắc.
“Thế là hai đứa nó lại hòa rồi à? Tiểu Nhược dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy sao?”
“Lần này ba đoán sai rồi. Theo như con lén lút nắm bắt được thông tin thì tụi nó sắp ra tòa giải quyết chuyện ly hôn rồi chứ làm gì có chuyện tiểu Nhược tha thứ cho cậu ta dễ dàng như vậy.”
Bạch Thoại An là người lơ đễnh nhất từ đầu đến giờ, lúc này mới thong thả lên tiếng giúp ba mình giải đáp thắc mắc.
“Mẹ không nghĩ tiểu Nhược nó thật lòng muốn ly hôn đâu. Mẹ nhận ra con bé vẫn còn tình cảm với Tử Đằng. Nhưng có lẽ là do cái bóng trong quá khứ vẫn còn tồn tại trong lòng nên tiểu Nhược mới như thế.”
“Con thì lại thấy nó đang cố tình thử lòng người ta thì đúng hơn. Nó muốn biết xem Tôn Tử Đằng có thật sự hồi tâm chuyển ý mà thương nó thật lòng hay không thôi. Nhưng nước đi bỏ cuộc này của cậu ta là quá sai rồi. Rõ ràng là yêu mà không chịu giữ, có khác gì một kẻ hèn yếu.”
“Con nói cũng không sai, nhưng nếu đặt trong trường hợp của Tôn Tử Đằng thì ba cũng sẽ làm như vậy. Vì tiểu Nhược nó đã nói thẳng là kết hôn cùng người khác rồi, còn xin được bình yên. Nếu vẫn tiếp tục đeo bám thì có khác gì đang phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta. Không yêu được thì chúc phúc, đó là tôn trọng người mình yêu.”
“Vậy thì càng vô lý. Tiểu Nhược nó đã từ chối Tôn Tiêu Đài rồi mà, chuyện kết hôn làm đám cưới rồi gì đó căn bản đều là nói dối. Chẳng lẽ cậu ta không biết sao?”
“Nếu biết thì đã không phải chọn cách ký vào đơn ly hôn trong khi vẫn còn yêu rồi. Đúng là trước đây mẹ không thích Tử Đằng, nhưng mấy tháng qua thấy cậu ta chân thành như vậy thì mẹ nghĩ cậu ta đã thật lòng yêu và muốn bù đắp cho tiểu Nhược. Mẹ chỉ sợ lần này tiểu Nhược nhất thời đi quá xa rồi sẽ hối hận mất.”