《BỆNH VIỆN K》
Phòng bệnh cao cấp là nơi Nhược Y được bệnh viện sắp xếp nằm lưu bệnh theo yêu cầu của người đàn ông đã đưa cô đến đây.
Cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối ấy vẫn chưa tỉnh lại. Gương mặt xinh như thiên thần giờ đây lại tiều tụy đến mức đáng thương, nhìn cánh tay trắng nõn lại in đầy những vết bầm đang truyền nước kia mà Tôn Tiêu Đài không thể nào ngưng nhíu mày.
Anh đang không hiểu tại sao trên người Nhược Y lại có những dấu tích như bị hành hạ ấy, còn kết quả khám bệnh của bác sĩ, chẳng lẽ Tôn Tử Đằng lại đối xử tệ với vợ mới cưới của mình như thế sao?1
Nhưng là lí do gì mới được đây? Không thương yêu tại sao lại lấy con gái người ta, để rồi khiến cô ấy phải chịu khổ?
“Tiêu Đài, tiểu Nhược sao rồi con?”
Diệu Ninh và Tôn Thái sau nhi nhận được tin báo của Tôn Tiêu Đài thì liền lập tức chạy vào bệnh viện, qua thăm hỏi mới biết cô nằm ở đây nên đi thẳng tới, vừa mở cửa phòng ra nhìn thấy Tôn Tiêu Đài, Diệu Ninh đã cất lời hỏi thăm Nhược Y ngay.
“Bác sĩ nói em dâu bị suy nhược cơ thể, cộng thêm bị sốt nên thân thể chịu không nổi mới ngất xỉu. Giờ nằm đây truyền nước, nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ một vài hôm là khỏi thôi.”
Người đàn ông đứng dậy, điềm đạm trả lời câu hỏi của Diệu Ninh, sau đó liền hỏi tiếp một câu khi vẫn chưa nhìn thấy người quan trọng nhất xuất hiện.
“Tử Đằng đâu chú thím? Vợ nó nhập viện thế này lẽ ra nó phải tới đây từ sớm rồi mới đúng chứ?”
“Chú cũng không biết, mấy ngày nay nó không đến Tập đoàn, điện thoại từ sáng giờ cũng không liên lạc được.”1
Tôn Thái trầm giọng đáp lời, dạo gần đây ông cũng đang rất phiền muộn về cậu con trai quý tử này. Vốn dĩ vợ chồng ông còn định sắp xếp thời gian đến xem cuộc sống vợ chồng của hai người họ như thế nào thì chưa gì đã nghe tin Nhược Y nhập viện thế này. Nếu để bên Bạch gia biết chuyện, Tôn Thái ông cũng chẳng biết ăn nói làm sao.
Diệu Ninh từ lâu đã đến bên cạnh giường bệnh, quan sát tình hình cô con dâu của mình. Nhìn Nhược Y nhợt nhạt, da vẻ thì xanh xao, cũng gầy hơn trước nhiều mà lòng bà không tránh khỏi xót xa.
Ánh mắt người phụ nữ chợt rơi vào cánh tay cô gái, bà cũng khẽ nhíu mày hệt như Tôn Tiêu Đài trước đó khi nhìn thấy những vết bầm trên tay Nhược Y.
“Những vết bầm này…”
“Con đang đợi Tử Đằng đến để hỏi cho rõ đây. Không biết nó cưng vợ nó tới cở nào mà từ cổ cho tới cánh tay, đến nơi thầm kín cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Vừa rồi bác sĩ hiểu lầm tưởng con là chồng của cô ấy nên đã mắng con một trận, cũng may là tay con không đeo nhẫn cưới như em dâu chứ nếu không thì oan ức này không biết tìm ai mà đòi.”1
Tôn Tiêu Đài không ngần ngại nói thẳng ra tất cả. Thật ra anh cũng muốn nói cho chú thím của mình biết rõ mọi chuyện để họ giải quyết như thế nào, chứ thấy trước mắt là Nhược Y ở với Tôn Tử Đằng chắc chắn đã phải chịu đựng ủy khuất.
“Cái thằng ranh con này đúng là quá quắc. Nó không hề xem lời cảnh cáo trước đó của ba mẹ nó ra gì mà.”
Tôn Thái không nhịn được mà nghiêm giọng gằn lên một câu quở trách khá lớn tiếng, điều đó cũng đã khiến Nhược Y mơ hồ tỉnh dậy.
Cô cau chặt mày, từ từ động mở mi tâm ra, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, xa lạ, mùi thuốc sát trùng nhẹ thoang thoảng đưa vào cánh mũi, đã cho cô bị bản thân hiện tại đang ở đâu.
“Tiểu Nhược, con tỉnh rồi! Bây giờ con thấy trong người thế nào?”
Diệu Ninh nét mặt lo lắng, nắm tay cô mà hỏi han, mang đến cho cô gái cảm giác ấm áp tràn ngập cả con tim.
“Mẹ, ba… Con không sao, tiểu Nhược lại khiến ba mẹ lo lắng rồi…”
“Con gái ngốc, con xảy ra chuyện ba mẹ sao có thể không lo được. Mẹ có kêu người làm chuẩn bị thức ăn cho con rồi, chắc họ đang trên đường mang tới, con chờ một chút nha, lát nữa mẹ đút cho con ăn.”1
Diệu Ninh dịu dàng hết mực như một người mẹ ruột lo lắng cho con gái mình. Nhờ vậy mà Nhược Y cũng được an ủi phần nào.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy người mà cô muốn gặp nhất nên nét mặt liền trở nên đượm buồn.
Nhìn ra tâm tư của cô con dâu, Diệu Ninh đã nhẹ nhàng nắm tay cô, khẽ giọng an ủi.
“Mẹ biết con đang chờ ai, mẹ đã cho người đi tìm Tử Đằng rồi. Khi nào nhận được tin con nhập viện nó sẽ đến ngay thôi. Con đừng buồn…”1
“Dạ con đâu có buồn, mẹ đừng để ý.”
Cô mỉm cười cho qua, nói không buồn thật ra chỉ là nói dối. Những lúc như thế này cô cần hơn hết vẫn luôn là người mình yêu thương để đở cảm thấy phải tủi thân.
“Có chú thím ở lại rồi vậy con về trước đây. Ở tập đoàn vẫn còn việc cần giải quyết.”
Tôn Tiêu Đài nói xong thì đứng dậy. Trước khi rời đi vẫn nhìn về phía Nhược Y, để lại cho cô một lời động viên.
“Em dâu giữ gìn sức khỏe cho tốt để còn nhanh xuất viện nha. Anh về trước!”
Đường Nguyệt Y
Tác giả
Anh vẫn trong bộ dạng say khước như mọi ngày, loạng choạng rời khỏi xế hộp sang xịn, đôi đồng tử màu nâu in hằn nhiều tia máu đỏ ngước nhìn về phía cửa đại sảnh như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Nếu sau tui quay xe cho nư9 thành với na8 thì sao ta 😂😂
5
1 ngày trước
3
Bình thường dù là giờ nào đi chăng nữa thì chỉ cần nghe thấy tiếng xe của anh thôi thì người con gái ấy đã lật đậy chạy ra, giương nét mặt lo lắng hết sức buồn cười nhìn anh, nhưng hôm nay lại chẳng thấy cô đâu. Bất giác khóe môi gợi cảm của người đàn ông đã nhếch lên, để lộ ra một nụ cười nửa miệng.
“Cũng chỉ có thế thôi. Đúng là giả tạo.”
Không ngại buông lời phỉ nhổ Nhược Y xong, người đàn ông liền lảo đảo chân trước chân sau đi vào nhà. Vừa đến cửa phòng khách thì nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của Quản gia Ôn đang chạy ra, ông nhanh chóng đến trước mặt Tôn Tử Đằng, cúi đầu cung kính thông báo.