“Tôi cho hai người ba ngày. Trong vòng ba ngày nhất định phải bắt được cô ta mang về. Sau khi mọi chuyện trót lọt, các người sẽ nhận được một phần trong số tiền nhận được khi phi vụ hoàn thành.”
Lại Minh San ném một bức ảnh của một cô gái đến trước mặt của hai tên đàn ông có vẻ ngoài côn đồ là hai tay giang hồ thứ thiệt. Mạnh mẽ đưa ra yêu cầu hợp tác. Truyện Đông Phương
A Huấn, một trong số hai gả đàn ông cầm lấy bức ảnh lên ngắm nhìn một lúc rồi mới nói:
“Ok, nhưng phải cung cấp cho bọn tôi một vài thông tin, chẳng hạn như địa chỉ nhà, nơi làm việc, để còn tiện đường theo dõi xem lúc nào thích hợp thì ra nay luôn.”
“Cái đó không cần lo, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin qua tin nhắn điện thoại. Nhớ hành động cho cẩn thận vào, kẻo bị ai nhìn thấy là ăn cám cả lũ.”1
Lại Minh San không quên dặn dò những kẻ đi săn cùng mình trong kế hoạch thâm độc sắp được thực hiện.
“Cô em yên tâm. Chỉ cần tiền bạc sòng phẳng là được, những chuyện khác không cần lo. Tụi này trót lọt không biết bao nhiêu là phi vụ rồi, chuyến này cũng thế thôi.”
“Được, tôi tin các người. Giờ thì cầm theo ảnh rồi hành động đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ sang ngay.”
“Ok người đẹp.”
Hai kẻ xã hội đen cùng mang kính râm vào sau đó ra ngoài, lên chiếc ô tô bảy chỗ nhanh chóng rời đi để lại người phụ nữ với nụ cười quỷ dị trên môi.
– —————
Sáng hôm nay là ngày Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng lên tòa án giải quyết đơn thỏa thuận ly hôn, điều mà diễn ra từ tận ba năm trước nhưng mãi đến hôm nay mới được thực hiện.
Ra tòa, đồng nghĩa với kết thúc thật sự. Kết thúc một tình yêu không trọn vẹn và một cuộc hôn nhân chỉ toàn dằn vặt và đau khổ.
Gần 7 giờ sáng, Bạch Nhược Y đã chuẩn bị chỉn chu từ đầu tóc và trang phục, thứ cô cầm trên tay lúc này chính là đơn ly hôn đã có chữ ký của Tôn Tử Đằng, bên phần của cô thì vẫn còn một khoảng trắng.
Con đường này cô thật sự muốn bước vào hay sao?
Trầm ngâm một lúc người phụ nữ cũng quyết định cầm bút, đặt ngòi bút vào khoảng trắng ấy dứt khoát viết tên mình lên giấy.
Như cô đã từng nói với Phương Khuê rằng: Nếu không có kết thúc thì sẽ chẳng có bắt đầu.1
Hôm nay kết thúc là đặt dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, chứa đựng nhiều lỗi lầm. Biết đâu duyên nợ thật sự an bài cô và anh ở bên nhau thì sẽ có một sự khởi đầu trở lại sau khi kết thúc.
Khép lại mẩu chuyện này, trang giấy chứa đựng chuyện khác sẽ lại được lật ra. Phải đọc và trải nghiệm hết thì mới biết được nội dung của nó là gì.
Nghỉ ngợi bâng quơ một lúc cô cũng tạm gác lại tại đó. Mang mảnh giấy cất vào túi xách sau đó rời khỏi phòng riêng.
– —————
《TÒA ÁN Y》
Ngồi trước phòng xét xử của Tòa án, Tôn Tử Đằng lộ rõ vẻ mặt chẳng chút vui vẻ nào, thân thể của anh mỗi lúc một gầy, sắc thái cũng nhợt nhạt hơn rất nhiều, lúc nào cũng thấy mệt mỏi, hay choáng váng nhưng anh lại chẳng hề quan tâm tới sức khỏe của bản thân.
Kể từ khi ký vào đơn ly hôn, quyết định cùng người con gái mình vẫn còn yêu thương rất nhiều đến tòa án kết thúc cuộc hôn nhân này, thì thậm chí anh còn chẳng màng đến chuyện ăn uống, cứ bữa ăn bữa bỏ, đêm nào cũng mượn rượu giải sầu, mệt quá thì lại lăn ra ngủ mê man.
Nhìn người đàn ông ấy bây giờ ai lại nghĩ rằng anh là một Tổng tài đứng đầu rất nhiều những Tập đoàn lớn trong và ngoài nước đâu chứ. Còn đâu dáng vẻ phong độ, kiêu ngạo, lạnh lùng mà biết bao người ngưỡng mộ.
“Anh tới lâu chưa?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ ấy, anh liền ngẩng mặt lên nhìn cô, khẽ cười nhạt.
“Anh cũng mới tới thôi. Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi, chúng ta vào trong thôi.”
“Tiểu Nhược…”1
Tiếng gọi của người đàn ông chợt vang lên khiến Nhược Y dừng bước, cô quay lại nhìn Tôn Tử Đằng chờ xem anh định nói gì.
Nhìn thấy nét mặt điềm nhiên, bình thản của người con gái ấy mà anh cũng thôi luôn ý định đang nghĩ trong lòng.
“À không, không có gì… Chúng ta đi thôi.”
Tôn Tử Đằng cười gượng gạo sau đó cũng bước vào trong phòng xét xử, Nhược Y không có gì để đắn đo nữa nên cũng nhanh chóng theo sau, vì quyết định này là do cô chọn.
*Bộp.*
Tiếng búa gỗ trên bàn Thẩm phán được vang lên thay cho lời tuyên bố cuộc xét xử yêu cầu ly hôn của Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y được bắt đầu.
Nhìn hai người đang ngồi đối diện, Thẩm phán hỏi:
“Vào thời điểm hiện tại hai vợ chồng xác định tình cảm thế nào?”
“Dạ không còn tình cảm.”
Bạch Nhược Y mạnh dạn trả lời không chút nao núng nào. Nhưng Tôn Tử Đằng thì lại khó khăn vô cùng khi phải đưa ra câu trả lời dối với sự thật trong lòng.
“Không còn tình cảm.”1
Thẩm phán hỏi tiếp:
“Cả hai có cần có thêm thời gian về hòa giải, suy nghĩ lại không?”
“Dạ không!”
“Không.”
Thẩm phán lại hỏi tiếp một câu trước khi đưa ra quyết định cuối cùng:
“Cả hai đã suy nghĩ kỹ càng, và thật lòng muốn chấm dứt hôn nhân tại đây?”
“Thật lòng muốn chấm dứt.”
Lần nào Nhược Y cũng là trả lời trước, nhưng đến câu hỏi này thì người đàn ông lại im lặng không trả lời, buộc Thẩm phán phải lên tiếng nhắc nhở:
“Anh Tôn Tử Đằng, thật lòng anh có muốn kết thúc hôn nhân với cô Bạch Nhược Y hay không?”
Người đàn ông nắm chặt tay thành nắm đấm, thâm tâm dày xé vô cùng, anh thật chẳng muốn dối lòng mình đâu. Cũng không hề muốn kết thúc nhưng giờ đã không còn cách để cứu vãn nữa rồi.
“Có.”
Chỉ vỏn vẹn một chữ “có” đồng nghĩa với việc đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân này. Tim anh sao chợt nhói đau nhiều quá.
“Kết thúc phần câu hỏi, mời hai vị đứng lên nghe Tòa tuyên án.”
Cuộc xét xử đi vào hồi kết, cả Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng đều đứng lên. Chỉ vài phút nữa thôi, sau khi Thẩm phán tuyên bố kết thúc phiên xét xử thì cũng là lúc cuộc hôn nhân này thật sự chấm dứt tại đây.
“Xét thấy tình cảm vợ chồng của anh Tôn Tử Đằng và cô Bạch Nhược Y đã hết, không còn đủ điều kiện để duy trì hôn nhân nữa. Dựa theo đơn yêu cầu giải quyết thuận tình ly hôn đôi bên đã thỏa thuận trước đó, nay Toà chấp thuận yêu cầu ly hôn của cả hai. Sau khi bước ra khỏi phiên tòa này, anh Tôn Tử Đằng và cô Bạch Nhược Y không còn quan hệ vợ chồng nữa.”1
“Phiên tòa xét xử kết thúc.”1
– —————
LỜI TÁC GIẢ:
Phần xét xử trên tòa án và những câu hỏi của Thẩm phán đều là tác giả suy diễn để phù hợp với bối cảnh. Không cố tình xuyên tạc hay thay đổi bất cứ một quy định hay quy trình xét xử nào!