Mục lục
Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương - Nhược Y (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng vàng óng ả chợt tắt khi một ngày dài đã kết thúc, thì trong khuôn viên rộng rải tại biệt thự Winner cũng được thắp sáng bởi những ánh sáng lấp lánh từ đèn trang trí giăng khắp trên từng tán cây, lẫn con đường dẫn vào trong ngôi biệt thự nguy nga.

Hôm nay không khí tại đây chợt trở nên nhộn nhịp, tươi vui và ấm áp hơn hẳn.

Giữa trung tâm phòng khách, một bàn tiệc được bày trí rất nhiều món ngon, đủ mọi sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, đúng chất bữa ăn của một bậc thượng lưu.

Trên bàn ăn có hoa, có rượu, xung quanh bao bọc bởi ánh đèn chùm lập lòe ánh sáng trên trần nhà, tạo nên một không gian lãng mạn như bữa ăn của một đôi tình nhân trong lần đầu hẹn hò.

Lúc này, từ bên ngoài lần lượt có hai chiếc ô tô cùng lúc đỗ đến, dừng vào đúng vị trí để xe trong khuôn viên. Từng cánh cửa xe được mở ra, người bước xuống là Tôn Tiêu Đài, anh lịch lãm trong bộ quần âu phối với áo sơ mi trắng, đi cùng là giày da thời thượng, tôn lên khí chất của một quý ông sang trọng.

Người đến cùng lúc với anh chính là Bạch Thoại An, người anh em kết nghĩa được cho là tri kỷ hơn mười năm qua.

Khác hẳn với Tôn Tiêu Đài khi anh chọn phong cách thoải mái, đậm chất phong lưu lãng tử với outfit là quần jean phối với áo phông đơn giản, kết hợp thêm chiếc áo khoác jean và giầy thể thao càng toát lên nét cá tính, đi cùng vài phụ kiện kiểu cách tinh xảo, trông anh chẳng khác một đại thiếu gia hào sảng, rộng rãi trong vấn đề tiền nong các thứ.

“Dạo này tôi có lộc ăn uống quá nhỉ!”

Tôn Tiêu Đài đứng tựa lưng vào đầu xe ô tô, một tay thong thả đút vào túi quần, nhìn anh bạn của mình vừa cong môi cười vừa buông lời bong đùa.

“Còn chưa biết có nuốt trôi hay không đây. Nhưng mà cơ ngơi của em cậu cũng không tệ nhỉ, quả là không hổ danh gia đình tài phiệt nhất đất Thượng Hải.”

Bạch Thoại An cũng cho hai tay vào túi quần, vừa đảo mắt quan sát tổng thể diện tịch tại nơi này và điểm cuối cùng là khuôn mặt điển trai của Tôn Tiêu Đài, trên môi thoáng hiện lên nụ cười bỡn cợt.

“Bạch gia của cậu và Tôn thị của tôi cũng đâu phải dạng vừa. Hà tất phải tự hạ thấp chính mình mà đưa kẻ khác lên cao chứ.”

Người đàn ông dửng dưng đáp nhẹ. Thái độ của anh khiến Bạch Thoại An có chút ngỡ ngàng.

Dẫu sao thì giữa hai tên họ Tôn này cũng là dòng họ, mang cùng dòng máu của gia tộc Tôn gia nhưng sao mối quan hệ của cả hai lại có vẻ không được tốt cho lắm.

“Hình như cậu với cái tên họ Tôn kia không hợp nhau đúng không? Sao anh em mà cứ như chó với mèo vậy?”

“Tính khí trái ngược nhau đương nhiên là không hợp. Tôi không thích loại người bắt nạt phụ nữ.”

Tôn Tiêu Đài dửng dưng bỏ lại một câu trả lời, sau đó bước đến khoác tay qua vai người anh em của mình.

“Vào trong thôi, tôi đói rồi.”

Nói rồi hai người đàn ông cùng song hành bước vào biệt thự, nơi có một bàn tiệc đang chờ đón bọn họ.

Vừa đặt chân vào phòng khách họ đã nhìn thấy người đàn ông ấy nghiêm nghị ngồi ngay ngắn tại vị trí ngay đầu bàn ăn, trước mặt là ly rượu đang được uống dang dở.

“Anh họ, anh vợ! Tới rồi thì ngồi xuống đi. Bữa tiệc này chỉ có người nhà chúng ta thôi.”

Tôn Tử Đằng điềm đạm lên tiếng, vẫn là thái độ tồn tại một chút ngông cuồng như mọi khi.

Hai người đàn ông còn lại cũng không nói gì mà tùy ý ngồi vào bàn tiệc. Ba con người, mặt đối mặt nhưng trong lòng lại âm thầm che thành hai phe phái khác nhau.

“Tiểu Điệp, lên mời Thiếu phu nhân xuống ăn tối.”

Tôn Tử Đằng lại cất giọng ra lệnh cho tiểu Điệp đang đứng hầu phía sau.

“Không cần đâu, em xuống tới rồi đây.”

Tiểu Điệp còn chưa kịp đi thì từ phía cầu thang chợt vang lên giọng điệu trong trẻo, thanh khiết của một người con gái, khiến tất cả mọi người đều vô thức nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh ấy.

Ánh mắt nam nhân đều trở nên si mê khi nhìn thấy Nhược Y lộng lẫy trong chiếc váy body cúp ngực màu đỏ, có tà váy xẻ cao lên tận cặp đùi trắng mịn, trên người cô đi kèm không ít trang sức sang trọng, gương mặt xinh như thiên thần nay lại càng trở nên hấp dẫn khi được trang điểm một cách chỉn chu.

Bạch Thoại An lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình xinh đẹp đến thế này nên cũng không tránh khỏi nét ngỡ ngàng.

Tôn Tiêu Đài thì dường như đã hoàn toàn bị nét đẹp của cô thu hút, ánh mắt anh nhìn người con gái phía trước tràn đầy thâm tình.

Riêng Tôn Tử Đằng chỉ nhìn cô một vài giây sau đó đã quay đầu trở lại, trên môi thoáng hiện lên nụ cười đắc ý. Anh đang tự cảm thấy kiêu hãnh vì người phụ nữ của anh là một người có thể khiến tất cả các nam nhân khác thèm thuồng nhưng lại không được đưa tay chạm vào.

Cái cảm giác chỉ được nhìn mà không chiếm đoạt được thật sự rất thú vị, và anh đã thành công có được cảm giác ấy.

“Sao…sao mấy anh nhìn em dữ vậy? Mặt em có dính gì hả?”

“Không phải mặt em dính gì mà là vợ của anh hôm nay quá đổi xinh đẹp nên hai anh mới say đắm thế ấy chứ.”

Nhược Y vừa hỏi xong thì Tôn Tử Đằng đã lập tức đưa ra câu trả lời, sau đó anh còn đứng dậy đích thân kéo ghế cho cô ngồi ngay bên cạnh mình.

Trên môi người phụ nữ liền hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Còn phía Tôn Tiêu Đài vài Bạch Thoại An đã bị một màn ngọt ngào như đường mật của hai người họ làm cho sửng sờ.

Mới hôm qua còn cô cô, tôi tôi. Thái độ lạnh nhạt, đối xử như người dưng. Vậy mà mới qua một ngày một đêm, mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác.

Trong lúc này, cả Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An đều đang có chung một suy nghĩ rằng. Họ không biết người đàn ông quỷ quyệt này lại định bày ra trò gì, và bữa tiệc này thứ họ được ăn là sơn hào hải vị, cực phẩm nhân gian hay thứ mà cẩu độc thân như bọn họ cực ghét, là cơm tró tẩn đến ngập mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK