Bạch Thoại An vừa đưa Nhược Y vào phòng khách thì đã nhận được một cuộc điện thoại gọi tới, anh lấy máy ra xem thì nhìn thấy người gọi đến là Tôn Tử Đằng, trước khi nghe máy anh đã nhìn sang Nhược Y đang ngồi gần đó rồi mới chấp nhận cuộc gọi.
“Anh nghe đây!”
[Anh hai, vợ em có bên đó không?”]
“Ơ lạ nhờ, vợ của cậu, cậu không giữ hay sao mà lại đi hỏi lung tung thế này!”1
Đúng là già đầu nhưng tính khí thì vẫn cứ loi nhoi, biết rõ người ta đã nóng lòng tìm vợ lắm rồi vậy mà Bạch Thoại An anh vẫn còn nhẫn tâm trêu đùa, đã vậy còn cố tình tỏ thái độ bất mãn.
[Anh hai hiểu cho em, nếu em giữ được thì đã không chật vật đi tìm khắp nơi thế này rồi. Nhưng mà vợ em có bên chỗ anh không? Em lo lắm rồi!]
Nghe thấy giọng điệu thật sự rất lo lắng và gấp gáp của Tôn Tử Đằng thì bên này Bạch Thoại An cũng xiêu lòng, anh thiết nghĩ nếu nói dối là không có Nhược Y ở đây như lời cô đã dặn trước đó, rồi lát nữa tìm cô không gặp có khi người đàn ông này sẽ phát khóc mất.
“Có! Anh vừa đón con bé sang bên này, em qua ngay đi.”
[Tút tút tút.]
Anh chỉ vừa nói dứt câu thì đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng tút tút, chứng tỏ bây giờ người đàn ông ấy đang lao thẳng đến đây với một tốc độ kinh hoàng.1
Còn người phụ nữ kia sau khi nghe Bạch Thoại An nói vậy thì đã xị mặt ra, anh nhìn thôi cũng đã thấy cô nàng này đúng là bị chiều đến sắp hư mất rồi, trước đây cô đâu có nhõng nhẽo như thế.
“Anh hai thấy em có chồng xong thì sinh ra tật xấu nha! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao kêu anh hai đón về đây mà không báo cho Tử Đằng biết trước? Làm nó lo sốt vó kia kìa.”
“Có chuyện gì mà con to tiếng với em vậy tiểu An?”
Vừa hay khi Bạch Thoại An nghiêm giọng chất vấn cô em của mình xong thì Phương Khuê và Bạch Dương Sơn lại từ trên lầu đi xuống, nghe không xót một chữ của anh.
“Mẹ, anh hai la con! Anh hai bênh vực cho cái đồ tệ bạc kia mà lớn tiếng với tiểu Nhược!”
Nhìn thấy mẫu thân xuất hiện bên cạnh, Nhược Y liền sà vào lòng bà, vờ khóc, than kể, làm Bạch Thoại An đứng đó với nét mặt thật không thể nào tin nổi, anh đang không hiểu cô gái này sao lại có thể ăn nói tráo trở như thế chứ! Anh đã la cô khi nào, cũng có nói bênh vực ai khác tiếng nào đâu, vậy mà cô lại mè nheo với Phương Khuê như thế, làm hai vị trưởng bối nhìn anh với ánh mắt sắc bén như dao răm.1
“Ơ, oan cho con quá! Ba mẹ đừng có nhìn con như thế. Con chỉ đang hỏi tiểu Nhược tại sao sang đây mà không báo cho Tử Đằng biết, làm nó lo lắng đi tìm khắp nơi kìa.”
Lần này thì Phương Khuê và Bạch Dương Sơn mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Nhược Y và họ đã nhìn thấy bên chân bị băng bó của cô.
“Tiểu Nhược, chân con bị làm sao vậy?”
Bấy giờ Nhược Y mới chịu rời xa Phương Khuê mà ngồi dậy ngay ngắn.
“Con bị lật gót giày nên trật khớp cổ chân á mà, con đi bệnh viện khám rồi, không có sao đâu ba mẹ đừng lo!”
“Vậy là tiểu An đã đón con từ bệnh viện về đây sao? Nhưng Tử Đằng có biết con bị thế này chưa? Rồi sao con sang đây mà không báo cho chồng con biết một tiếng? Rốt cuộc mọi chuyện đầu đuôi là như thế nào con mau nói cho ba mẹ nghe coi.”
Phương Khuê hỏi nguyên một lèo nhưng cuối cùng lại chốt một câu nói lên tất cả của các ý trên.
Lúc này Nhược Y mới vừa xị mặt vừa kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho cả nhà nghe, cứ tưởng sẽ được ba mẹ, anh hai đứng về phía mình nhưng nghe cô nói xong thì ai cũng lắc đầu.
“Đó mẹ thấy chưa, rõ ràng là lỗi của anh ấy mà! Con quyết định rồi, con không có về nữa đâu, con ở lại đây với ba mẹ luôn! Chiều nay anh hai đi đón tiểu Lam sang đây với em đó.”
Phương Khuê, Bạch Dương Sơn, Bạch Thoại An đều nhìn nhau với nét mặt bất lực vì họ thấy trước đây Bạch Nhược Y chín chắn bao nhiêu thì bây giờ đã bị Tôn Tử Đằng chiều thành một đứa trẻ mất rồi.
“Sao ba mẹ không nói gì hết vậy? Ý của ba mẹ thế nào, đừng nói là không cho con ở lại đây nha!”
“Chứ còn gì nữa, có chồng rồi thì theo chồng đi. Ở đây ai mà nuôi cho nổi.”
Bạch Thoại An lập tức thẳng thắn đưa ra ý kiến khiến Nhược Y bất ngờ đến mức mở to hai mắt lên mà nhìn anh.
“Ba mẹ… Ba mẹ coi anh hai kìa…”
Đến cả Phương Khuê và Bạch Dương Sơn đều bất lực trước mức độ mè nheo của Bạch Nhược Y, trong lúc cả hai đang không biết nói làm sao mới đúng thì tiếng động cơ xe dừng trước đại sảnh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ qua mấy giây sau thì Tôn Tử Đằng đã có mặt trong phòng khách.
“Thưa ba mẹ, con mới tới! Anh hai, em mới tới!”
“Tới rồi thì mau rước cái của nợ này về hộ anh. Biết trước nó rắc rối như này anh đã không bỏ công bỏ việc để đón nó về đây rồi. Nó đó, bị em chiều hư rồi, tính tình y như trẻ con.”1
Tôn Tử Đằng vừa cúi đầu lễ phép chào hỏi từng thành viên trong gia đình vợ thì Bạch Thoại An đã lên tiếng ngay, nhưng lúc này Nhược Y đã cúi gầm mặt xuống vì giận dỗi mất rồi.
“Ba mẹ có nghe tiểu Nhược kể hết mọi chuyện rồi. Ba thấy con cũng có lỗi, lỗi vì cái vật ý nghĩa như nhẫn cưới mà lại tháo ra rồi quên mang vào. Còn lỗi của tiểu Nhược là tự ý bỏ về nhà mẹ ruột mà không báo trước cho chồng biết, làm Tử Đằng nó lo lắng. Ba mẹ thì không bênh ai, cho nên hai đứa tự giải quyết với nhau đi. Ba mẹ với anh hai con lên phòng cho hai đứa dễ nói chuyện.”1
Bạch Dương Sơn ôn hòa phân giải, nêu rõ lập trường ở giữa không về phe ai xong thì liền dắt tay Phương Khuê rời đi, Bạch Thoại An cũng không nấn ná lại thêm phút nào mà nhanh chóng theo sau, để lại một mình Bạch Nhược Y với nét mặt tủi thân nhìn theo.
“Ba, mẹ…”