Lâm Đông thoáng sững sờ, sau đó nhìn mảnh vải trên đôi mắt Lý Quan Kỳ liền nhếch miệng cười.
“Họ đều gọi ta là Đông tử, sau này ngươi cũng gọi ta như vậy là được.”
“Đi thôi, nhìn thời gian có lẽ cũng sắp kết thúc rồi.”
Cảm nhận của Lý Quan Kỳ về thiếu niên nhiệt tình này cũng không tệ, hai người sóng vai nhau đi về phía quảng trường.
Lúc này Lý Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn phát hiện sân của quảng trường này có chu vi hơn hai nghìn trượng.
Mà phía sau quảng trường còn có hơn trăm bậc thang, phía trên là khoảng trống lớn được hình thành bởi hai đỉnh núi.
Bốn chữ “Đại Hạ Kiếm Tông” được khắc rồng bay phượng múa trên phiến đá.
Xung quanh có hàng chục thanh kiếm màu sắc khác nhau đang tung hoành ngang dọc.
Lâm Đông nói bên tai Lý Quan Kỳ: “Nhìn thấy không, đó chính là Động Thiên Môn.”
“Ngọn núi bên trái tên là Thiên Tử Sơn, tất cả hoạt động bên ngoài trong Đại Hạ Kiếm Tông gần như đều ở nơi đó.”
“Lát nữa bài kiểm tra linh căn quan trọng nhất cũng ở đó.”
“Ngọn núi cao nhất bên phải tên là Thiên Kiếm Sơn, là nơi tọa lạc đại điện của tông môn.”
Nghe những lời Lâm Đông nói, Lý Quan Kỳ không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi rất quen thuộc với Đại Hạ Kiếm Tông à?”
Trên mặt Lâm Đông lộ ra nụ cười ngây ngô, hắn ta gãi đầu đáp.
“Từ lúc năm tuổi ta đã bắt đầu luyện võ dưới núi, vào Đại Hạ Kiếm Tông chính là mơ ước cả đời của ta, đương nhiên rất hiểu.”
“Nếu có thể may mắn xây dựng nền móng, cầm kiếm bay trên không, trừ yêu diệt ác thì tốt biết bao!”
Trong lúc hai người nói chuyện, một tên béo mặc áo choàng màu vàng cuối cùng cũng khó khăn leo hết bậc thang.
Quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi, hắn ta nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.
Lá bùa trước ngực chỉ còn lại kích thước bằng móng tay.
Tên béo cẩn thận cầm mẩu bùa vàng rơi nước mắt.
Hòa hoãn một lúc, tên béo khó khăn đứng dậy, nhìn thấy hai người Lý Quan Kỳ thì mỉm cười đi về phía họ.
Vừa đi tên béo vừa gập eo, mỉm cười nói: “Xin chào, hai vị huynh đệ.”
“Tại hạ là Lý Thịnh An, lén giấu vài cái đùi gà, có muốn ăn cùng không.”
Vốn dĩ Lý Quan Kỳ muốn từ chối, dù sao cũng không quen biết lại ăn đồ của người ta thì không hay lắm.
Nhưng vừa định từ chối, bụng hắn lại không kìm được sự quyến rũ của mùi thơm mà kêu lên.
Đôi mắt nhỏ của Lý Thịnh An liền cười híp lại, nhét thẳng đùi gà trong ngực vào trong tay hai người.
Phát hiện đùi gà này vẫn còn nóng, Lý Quan Kỳ nghe thấy Lý Thịnh An nói.
“Ta để trong ngực, yên tâm đi, nó được gói trong giấy dầu nên chắc chắn không có mùi mồ hôi đâu.”
Nghe vậy Lâm Đông cũng bật cười ha ha, không hề khách sáo cắn một miếng.
“Ta tên Lâm Đông, vị huynh đệ này là Lý Quan Kỳ.”
“Ngươi đừng nói... leo lên bậc thang này mệt muốn chết, đói quá.”
Lý Thịnh An tiếp lời phàn nàn: “Đúng vậy... năm ngoái cũng không nghe nói phải leo cầu thang gì cả, trực tiếp tìm người tốn chút bạc khiêng lên mà thôi.”
Lý Quan Kỳ lại mỉm cười không nói, hắn không tin Đại Hạ Kiếm Tông rãnh rỗi không có việc gì làm ra loại chuyện như vậy.
Quả nhiên!
Ngay khi ba người vừa ăn đùi gà xong, có hai đệ tử trẻ tuổi mặc tông phục màu trắng, cầm kiếm bay ra từ trong Động Thiên Môn!
Bóng người đeo thanh kiếm bay trên không khiến mọi người hoàn toàn sốc!
Lúc này có gần ba nghìn người đang đứng trên quảng trường, nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều không khỏi nín thở.
Nhìn hai bóng dáng có khí chất xuất trần đó với ánh mắt nóng rực.
Một nam một nữ, nam tử có tướng mạo khôi ngô, mày kiếm mắt như sao, khuôn mặt cương nghị.
Nữ tử lại có tính khí lạnh lùng, da trắng nõn nà.
Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng.
Thật là một tuyệt sắc nhân gian!
Ngay cả Lý Quan Kỳ luôn trầm tĩnh cũng thông qua tâm nhãn, nhìn cảnh tượng này với tâm trạng xao động.
Tưởng tượng rằng có lẽ có một ngày mình cũng có thể đi trên thanh kiếm, bay lượn giữa trời đất!
Sau khi nhìn thấy hai người này Lý Thịnh An lẩm bẩm trong miệng.
“Tuyệt quá, đại sư huynh Thiên Kim Phong ngoại môn Chu Trí và đại sư tỷ Khương Tố, hai người họ đích thân đến đón à?”
Lỗ tai Lý Quan Kỳ khẽ nhúc nhích, ghi nhớ tên và thân phận của hai người này.
Theo như quan sát, hắn luôn cảm thấy Lý Thịnh An này trông không giống người có gia thế bình thường.
Một nam một nữ đáp xuống đất, ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào hai người họ.
Lúc này chỉ có vài người leo lên bậc thang.
Chu Trí mặt không biểu cảm liếc nhìn xung quanh, sau đó phất tay thì có một chiếc đồng hồ cổ khổng lồ đập vào phiến đá.
Sau đó nam tử rung chuông chiếc đồng hồ cổ, trầm giọng nói: “Hết giờ! Những người chưa leo bậc thang có thể trở về!”
Giọng nói hòa lẫn linh lực truyền đi rất xa, lập tức có rất nhiều người bắt đầu phàn nàn!
Mà nam tử lại phớt lờ những điều này, ném ra một thẻ ngọc, hàng ngàn bậc thang biến mất trong không trung trước mặt mọi người!
Vốn là bậc thang thực sự tồn tại lúc này lại trở thành vách đá cao hàng ngàn trượng!
Lúc này, quảng trường nơi mọi người đang đứng lại lơ lửng giữa không trung.
Sau đó những ánh sáng phù văn bí ẩn sáng lên giữa quảng trường.
Cuối cùng tập hợp thành một mảng dịch chuyển, lấp lánh ánh sáng.
Giọng nói lạnh lùng của Khương Tố chậm rãi vang lên: “Những người đã cháy hết bùa trước ngực, xin hãy bước ra.”
Lời này vừa nói ra, trong đám người lập tức xôn xao.
Cả người Khương Tố tỏa ra một sức ép vô hình, tiếng ồn áo biến mất, nhiều người ủ rũ bước ra ngoài.
“Những người không lên núi trong thời gian quy định mời bước vào đội hình.”
Lý Quan Kỳ không khỏi bật cười khi nhìn thấy Lý Thịnh An cẩn thận cầm lá bùa màu vàng to bằng móng tay trong tay.
“Cũng thật may mắn, chỉ thiếu một chút.”
Đôi mắt Lý Thịnh An nhìn chằm chằm vào lá bùa màu vàng trong tay, lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: “Có trời mới biết ta đã vất vả dường nào!”
Lâm Đông có chút nghi ngờ nhìn tên béo nói: “Huynh đệ, cảm thấy ngươi cũng không giống người thiếu tiền, sao không làm vài ấn phù hay thứ gì đó tương tự?”
Nhưng ai biết Lý Thịnh An lại chế nhạo nói: “Đâu có đơn giản như vậy… Các ngươi nhìn đi.”
Quả nhiên!
Bóng dáng Chu Trí chậm rãi bay lên, đôi mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén, trầm giọng nói: “Kẻ lợi dụng vật bên ngoài ra khỏi hàng!”
Lời này vừa nói ra lập tức có nhiều người cúi đầu nhìn chung quanh.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh giống như một tảng đá khổng lồ đè vào lòng mọi người, sau đó Chu Trí phất tay ném ra mấy quả cầu pha lê trong suốt.
Bên trong chính là bóng dáng của nhiều người đã sử dụng ấn phù khi leo lên bậc thang.
Còn có người trực tiếp uống bột đặc biệt, v…v…
Không có ngoại lệ, những người này cũng đều bị hủy tư cách.
Trong đó có một thiếu niên cường tráng không phục, bỗng nhiên bước ra vài bước nhìn về phía Chu Trí, lớn giọng nói.
“Ta chỉ uống một ít bột hoạt huyết có lợi cho khí huyết, ta đã là đỉnh cao của rèn luyện thân thê, dựa vào đâu mà muốn hủy bỏ tư cách của ta!”
Đột nhiên Chu Trí quay đầu lại nhìn người kia, nheo mắt lại, trầm giọng nói.
“Ngươi là… muốn ta cho ngươi một lời giải thích?”
Thiếu niên kia nghểnh cổ không phục nói: “Phải! Ta không chỉ là đỉnh cao của rèn luyện cơ thể, mà cha ta cũng đã nhờ người kiểm tra linh căn giúp ta.”
“Ta chính là linh căn chân chính song hệ mộc hỏa! Dựa vào đâu ta phải giống với đám rác rưởi kia!”
Khóe miệng Chu Trí nở một nụ cười lạnh, đáp xuống từ trong không trung, đi thẳng về phía người đang nói!
Chu Trí cao hơn đối phương một cái đầu, cúi đầu nhìn vào mắt đối phương, nở nụ cười lạnh lùng và nói.
“Ngươi cảm thấy mình có linh căn song hệ mộc hỏa thì rất tài năng, nên khinh thường người khác sao?”
Thiếu niên kia cảm nhận được một sự áp bức mãnh liệt từ trong cái nhìn của Chu Trí, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Nhưng hắn ta vẫn nói: “Đúng vậy! Dựa vào đâu chứ!”
Chu Trí xoay người lại nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Có phải trong các ngươi cũng có người nghĩ như vậy?”
Thấy mọi người không một ai dám lên tiếng, Chu Trí chế giễu.
“Các ngươi còn không can đảm bằng hắn!”
“Ngươi tên gì?”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Chu Trí, tâm trạng đã bình tĩnh lại rất nhiều, hắn ta trầm giọng nói: “La Hổ!”
Chu Trí bay về, đứng giữa không trung, nhìn đám người trầm giọng nói.
“Đại Hạ kiếm tông không cần những kẻ cơ hội đó, thích ai thì thu nhận kẻ ấy!”
“Nếu không có vấn đề gì khác, thì cút nhanh!”
Sắc mặt La Hổ chợt tối sầm, cơn giận dữ dâng lên trong lòng, hắn ta cảm thấy Chu Trí là đang nhằm vào mình!
Lúc này La Hổ tình cờ nhìn thấy nhóm ba người của Lý Quan Kỳ.
Hắn ta lập tức trút giận lên Lý Quan Kỳ, chỉ vào hắn và tức giận hét lên: “Ngay cả một tên mù mà Đại Hạ kiếm tông cũng cần! Tông môn này đã vắng vẻ đến mức không đến cũng được!”
Nghe thấy lời này sắc mặt Chú Trí bỗng trở nên cực kỳ âm u.
Trầm giọng nói với hơn ba nghìn đệ tử bái tông lúc này.
“Đại Hạ kiếm tông thu nhận đồ đệ, thứ nhất là nhìn vào phẩm hạnh, thứ hai nhìn vào nghị lực, thứ ba nhìn vào tài năng!”
“Không phải ngươi không phục sao? Cho ta xem lá bùa của ngươi!”
La Hổ ném lá bùa trong ngực cho Chu Trí, nhìn lá bùa chỉ còn lại một phần tư mọi người không khỏi ồ lên!
Bởi vì những người có thể leo lên đỉnh nơi này, hầu hết đều chỉ còn lại một phần mười lá bùa.
La Hổ bướng bỉnh nhìn Chu Trí.
Dường như đang nói, Đại Hạ kiếm tông ngươi không thu nhận ta chính là tổn thất của các ngươi.
Mà Chu Trí lại đi thẳng đến bên cạnh Lý Quan Kỳ khẽ nói: “Có thể cho ta xem lá bùa của ngươi không?”
Lý Quan Kỳ sờ mũi, không ngờ chuyện này cũng có thể liên lụy đến mình.
Sau đó đưa lá bùa còn lại trong ngực mình cho Chu Trí.
La Hổ luôn nhìn về phía hai người khi nhìn thấy lá bùa xếp chồng lên nhau thì không nhịn được nói: “Ta còn tưởng thế nào! Không phải cũng một phần tư giống ta đấy ư!”
“Điều này chỉ có thể nói rõ rằng thực lực của hắn cũng được, vậy thì thế nào?”
Nhưng nào biết Chu Trí chỉ chậm rãi mở lá bùa xếp chồng lên kia ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Một nửa!
Lá bùa chỉ cháy một nửa!
Rõ ràng Chu Trí cũng hơi bất ngờ...
Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn La Hổ nói: “Cho dù vị huynh đệ này không nhìn thấy, nhưng người ta cũng mạnh hơn ngươi!”
“Đừng nói nhảm nữa! Mời rời đi!”
La Hổ giận dữ trừng mắt với Lý Quan Kỳ, sau đó bước vào đội dịch chuyển.
Trong hơn ba nghìn đệ tử bái tông, cuối cùng chỉ còn lại một nghìn tám trăm người đến Thiên Tử Sơn để kiểm tra linh căn!