• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Hai ông cháu dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa.

Bận rộn mãi đến trưa, họ mới dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà đã ở tám năm.

Đeo hộp kiếm giống như quan tài ấy, thiếu niên mệt đến mức đầm đìa mồ hôi.

Buổi trưa, trên bàn có sáu món ăn.

Lý Quan Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn, im lặng hồi lâu.

“Gia gia… thật sự không thể nấu thêm một món nóng trong sáu món này sao ạ?”

Đúng vậy, tất cả món ăn trên bàn đều là món nguội.

Nhưng ông lão lại chỉ mỉm cười, phất nhẹ tay, trên bàn liền xuất hiện hai ly rượu bằng ngọc tinh xảo.

Lý Quan Kỳ giật mình, cười nói: “Gia gia cho cháu uống rượu sao?”

Tô Huyền mỉm cười, khẽ nói: “Ngày mai cháu phải xuống núi, không biết uống rượu thì làm sao được?”

Thiếu niên cười toe toét, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, chợt cay xè đến mức phải tìm nước khắp nơi.

Độ cồn mạnh giống như một dòng lửa chạy xuống cổ họng.

Thấy vậy Tô Huyền không khỏi bật cười, ông vội nói: “Tiểu tử cháu chậm một chút, làm gì có ai uống như cháu chứ.”

“Rượu ngon sẽ khiến cháu cảm thấy mình có khí thế giang hồ.”

“Khụ khụ… khụ… cháu cũng không ngờ thứ này lại cay như vậy!”

Một lúc sau thiếu niên mới trở lại bình thường, vội ăn thêm hai miếng rồi hỏi: “Gia gia, sau khi xuống núi cháu phải làm gì?”

Tô Huyền cầm đũa gõ đầu thiếu niên, khẽ cười nói.

“Bây giờ tiểu tử cháu đã là đỉnh cao của rèn luyện thân thể.”

“Không uổng công đã chịu vất vả trong những năm qua.”

“Bước tiếp theo chính là truyền linh khí của trời đất vào trong cơ thể, đạt đến cảnh giới luyện khí.”

“Tuổi thọ có thể là một trăm hai mươi năm, đan điền bắt đầu hình thành, nắm vững một số kiến thức cơ bản của thuật pháp linh khí, tập hợp linh đài, bắt đầu hình thành thần thức.”

“Đến lúc đó phối hợp với tâm nhãn của cháu, chúng sẽ không giống như những đôi mắt bình thường nữa.”

Đôi mắt ảm đạm của thiếu niên xoay tròn, khóe miệng nở nụ cười khao khát.

Ông lão tiếp tục nói: “Cháu cũng đã mười bốn tuổi rồi, đang là độ tuổi bái tông, đã đến lúc nên xuống núi.”

Khi còn rất nhỏ Lý Quan Kỳ đã khao khát có một ngày mình cũng có thể tu luyện.

Trở thành thần tiên lên trời xuống đất, múa kiếm bay lượn.

Nhưng tám năm nay hắn và Tô Huyền sống cùng nhau cũng rất vui vẻ, chỉ là không ngờ ly biệt lại đến sớm như vậy.

Thiếu niên gắp thức ăn thấp giọng hỏi: “Tông môn thiên hạ nhiều vô kể, không nói toàn bộ Đại Hạ vực mà ngay cả Thanh Vân đại lục này cũng có rất nhiều tông môn hùng mạnh.”

“Vậy cháu nên gia nhập vào tông môn nào?”

Vốn tưởng ông lão sẽ suy nghĩ rất lâu, nhưng nào ngờ ông lão lại buột miệng nói ra.

“Đại Hạ kiếm tông!”

Thiếu niên nhíu mày, ở bên cạnh Tô Huyền nhiều năm như vậy hắn cũng nghe nói rất nhiều về bí mật của thế giới này.

Nhưng chưa bao giờ nghe nói về Đại Hạ kiếm tông trong Thanh Vân đại lục.

Nhìn ra được sự nghi ngờ của thiếu niên, Tô Huyền khẽ nói: “Không cần nghĩ, không phải là thế lực to lớn gì nhưng lại là một tông môn rất chính trực!”

Sau đó một già một trẻ ngồi ở trong sân vừa trò chuyện vừa uống rượu.

Nhưng tửu lượng của thiếu niên quá kém, uống không đến hai ly đã say khướt.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Thứ này... có gì ngon chứ.”

Ông lão mỉm cười nhìn thiếu niên say khướt, khẽ cười nói: “Rượu có ngon hay không, sau này cháu sẽ biết, chàng trai trẻ.”

Ông lão cởi áo choàng trên người xuống đắp lên người hắn. Lấy ra một chiếc nhẫn màu xanh đơn giản cổ xưa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cho thiếu niên.

“Không thể để tiểu tử này trở thành công tử bột được, nên chịu khổ một chút, ha ha.”

“Aizz... sắp đến giờ rồi, đi thôi...”

“Đợi đến khi nó tỉnh dậy, đến lúc ấy khó tránh khỏi sẽ rơi vài giọt nước mắt.”

Ông lão phất tay bắn ba quầng sáng vào trong kiếm quan đen thui kia, và nhìn thật kỹ kiếm quan xoàng xĩnh đó.

Sau đó tiến lên một bước, thu nhỏ thành một tấc rồi lại sải bước hàng ngàn trượng, bay lên không trung.

Sáng hôm sau.

Thiếu niên mơ mơ màng màng tỉnh dậy phát hiện không có bóng dáng ông lão đâu, hắn cũng không quá bất ngờ.

Hôm qua vốn hắn muốn uống thêm một chút rượu.

Thiếu niên đứng dậy mở tâm nhãn, nhìn nơi mình đã sống tám năm, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Nhìn bản đồ Tô Huyền để lại trên bàn, nước mắt hắn bỗng trào ra.

Cầm bản đồ lên, thiếu niên đau khổ nói: “Gia gia… người không để lại cho cháu ít lộ phí à!!!”

Bất đắc dĩ, thiếu niên chỉ có thể mang tất cả những thứ có thể ăn được trong nhà theo.

Phía sau đeo một kiếm quan bằng đá khổng lồ, phía trước đeo một một bọc vải lớn.

Lạch cạch.

Thiếu niên cẩn thận đóng cửa lại, im lặng rất lâu, cuối cùng đứng dậy đi xuống núi.

Sự ra đi của thiếu niên cũng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Vốn Lý Quan Kỳ muốn đi thăm bé gái nhà Lý thẩm, kết quả lại phát hiện cổng Mạnh gia đóng kín nên cũng không gõ cửa.

Sau khi xuống núi, bởi vì đeo kiếm quan giống như một chiếc quan tài nên Lý Quan Kỳ đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Sau khi nhìn bản đồ Lý Quan Kỳ dứt khoát đi vào trong núi.

Thỉnh thoảng còn có thể bắt được ít thỏ rừng, gà rừng để thêm vào bữa ăn của mình.

Đi như thế nửa tháng, chỉ đi được ba trăm dặm.

kiếm quan phía sau quả thực quá nặng, nhưng may là trong thời gian dài như vậy hắn cũng đã phần nào thích ứng được với trọng lượng này.

Thậm chí có thể đeo kiếm quan bước đi như bay, bắt gà rừng hay thỏ rừng cũng không vấn đề.

Ba tháng sau.

Một thiếu niên mặc áo xám gió bụi dặm trường đi ra khỏi núi.

Sau khi nghe ngóng, hắn phát hiện cuối cùng mình đã đến phạm vi của Đại Hạ kiếm tông!

Thiếu niên gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Hay lắm, đi đủ cả ba tháng.”

Thiếu niên ném gậy gỗ trong tay, dọc theo con đường chính đi về phía Đại Hạ kiếm tông.

Trên đường đi khi đi qua các thành trì và thôn làng, thiếu niên cũng đã nghe nói rất nhiều về tiếng tăm của Đại Hạ kiếm tông.

Đại khái đều nói Đại Hạ kiếm tông tốt như thế nào, quản lý khu vực trong phạm vi ngàn dặm rất tốt, gần như không có bất cứ tai họa gì.

Ngay cả những ranh ma quỷ quái ở vùng núi gần đây cũng sống thoải mái nhất, nhưng lại có rất ít ma quỷ tồn tại.

Nghe thấy những thông tin này thiếu niên không nhịn được cong khóe miệng.

“Xem ra Đại Hạ kiếm tông quả nhiên giống như gia gia nói, là một tông môn vô cùng chính trực.”

“Phải nhanh chóng lên đường thôi…”

Ba ngày sau chính là lễ thu nhận đồ đệ của Đại Hạ kiếm tông.

Thiếu niên tiếp tục bước đi, cuối cùng sáng hôm sau đã đến dưới chân núi của một loạt ngọn núi san sát nhau.

Đỉnh núi ở đây phần lớn đều là đỉnh cột, ngọn ngắn nhất cao hơn hai trăm trượng, đỉnh núi cao nhất cao tới hàng ngàn trượng tận trời.

Mà bên cạnh thiếu niên cũng dần xuất hiện rất nhiều người, dường như đều là con cháu trong dòng tộc chuẩn bị bái vào Đại Hạ kiếm tông.

Có những tiếng kêu đau khổ không ngừng từ trong đám đông nhộn nhịp.

Bởi vì trước mặt họ chính là thang trời được mệnh danh là con đường cắt đứt bụi trần của Đại Hạ kiếm tông!

Bậc thang này có tổng cộng ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc.

Mà quản lý sự vụ của Đại Hạ kiếm tông đang đứng dưới bậc thang và đặt một tấm biển.

Phía trên viết rõ ràng: “Người bái tông phải tự mình đi lên thang trời, cấm sử dụng tất cả đồ vật bên ngoài."

Nhìn đám đông ầm ĩ, Lý Quan Kỳ giống như con cá bơi qua đám đông, khóe miệng mang theo nụ cười.

Bước thẳng lên thang trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK