Dư Tuế An nhăn mặt nói: "Có!"
"À? Là chuyện gì có thể làm ngươi âu sầu như thế?" Lý Quan Kỳ tò mò hỏi.
Nhưng ai biết Dư Tuế An lại nghiêm trang đáp rằng: "Mỗi khi ta không giành được bánh bao thì ta sẽ buồn rầu rốt cuộc nên ăn cái gì!"
"Ha ha ha ha ha! Muốn theo ta cùng lên núi Thiên Kim đi dạo không?"
"Được thôi! Đi một chút đi, ta phải cưỡi ngựa lớn."
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ chạy về hướng núi Thiên Kim nhanh như cơn gió.
Phong Chủ hiện giờ của núi Thiên Kim là Mạnh Lâm Hải.
Bởi vì Phong Chủ trước đó là Đồ Khuê không dạy dỗ đệ tử đàng hoàng nên đang chịu trừng phạt.
Lần này cũng là Mạnh Lâm Hải dạy học, chờ Lý Quan Kỳ đi tới thì trong sân diễn võ đã đứng đầy đệ tử.
Mạnh Lâm Hải trầm giọng mà nói: "Hôm nay ngoài chiêu thức xuất kiếm trụ cột thì ta còn muốn dạy các ngươi một bộ kiếm pháp căn bản thiên về tiến công."
"Phối hợp với mười bảy chiêu kiếm cơ bản với thân pháp trụ cột có thể đạt tới hiệu quả mạnh hơn."
"Lý Quan Kỳ, ngươi nói xem mười bảy chiêu cơ bản này theo thứ tự là gì?"
Nói xong, ông bảo Lý Quan Kỳ lên đài và đưa một thanh kiếm Tinh Thiết cho hắn.
Mấy trăm đệ tử mới phía dưới đều sùng bái nhìn về phía Lý Quan Kỳ.
Lý Quan Kỳ nhún vai, cầm kiếm đứng đó.
Kiếm động theo người, chỉ một thoáng trường kiếm đã phát ra tiếng reo khe khẽ, thân thể Lý Quan Kỳ không ngừng di chuyển trong sân.
Lý Quan Kỳ vừa vung kiếm vừa giải thích.
"Mười bảy kiếm chiêu chia ra thành chặn, đâm, chém, điểm, vẩy, vân, treo!"
"Băng kiếm..."
Phanh!!
Một sức mạnh khổng lồ truyền từ cán kiếm đến mũi kiếm, kiếm Tinh Thiết trong tay hắn không thể gánh nổi sức mạnh này đã vỡ nát thành ba đoạn.
Trong mắt Mạnh Lâm Hải lóe lên một tia kinh ngạc, ông không ngờ sức mạnh của Lý Quan Kỳ lại kinh khủng như vậy!
Quả thật thanh kiếm tầm thường không thể chịu được kiếm chiêu trụ cột.
Lý Quan Kỳ và Mạnh Lâm Hải nhìn nhau, cuối cùng Lý Quan Kỳ nói: "À... Mạnh trưởng lão, nếu không chúng ta đổi thanh khác đi?"
"Cũng tốt, độ bền của kiếm Tinh Thiết này quả thật rất kém, không thể chịu được sức mạnh của ngươi. Dùng bội kiếm của ta đi."
Lý Quan Kỳ nhận lấy pháp khí trường kiếm, khí chất của hắn lập tức xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ.
Mà ở đây cũng chỉ có Mạnh Lâm Hải cảm nhận được sự biến hóa này.
Keng!!
"Băng kiếm! Quét, ôm, trảm, khảy, xoắn, nâng, kéo, chống, phẩy!"
Một bộ kiếm chiêu đặc sắc được thi triển ra, nhưng đó chỉ là kiếm chiêu trụ cột mà thôi.
Mạnh Lâm Hải lộ vẻ vui mừng, thở dài và nói: "Không ngờ ngươi đã dùng kiếm thuần thục như thế rồi."
Lý Quan Kỳ mỉm cười đi xuống đài luyện võ.
Mạnh Lâm Hải trầm giọng mà nói: "Mười bảy thức vừa rồi Lý Quan Kỳ thể hiện chính là kiếm chiêu trụ cột nhất trong kiếm pháp."
"Còn kiếm pháp càng huyền diệu thì chỉ là tổ hợp và biến hoá từ cơ sở của những kiếm chiêu này."
Nói đến đây, Mạnh Lâm Hải nhìn thoáng qua Lý Quan Kỳ, trong lòng cảm thấy hắn là một kiếm tu trời sinh.
"Không biết các ngươi có chú ý không, những kiếm chiêu vừa rồi Lý Quan Kỳ thể hiện cuối cùng đều nhắm vào một điểm trong không trung!"
Xôn xao!
Được Mạnh Lâm Hải nhắc nhở như vậy, phần đông đệ tử mới sực nhận ra.