Giọng của kiếm linh nghe có vẻ không kiên nhẫn giải thích vấn đề này.
"Giờ sửu là thời điểm âm khí mạnh nhất trong mười hai canh giờ của một ngày."
"Vị trí sát cửa sổ đương nhiên là tiện cho ả xuống tay, còn chuyện tu luyện..."
"Đồng tử thân của ngươi không tu luyện đã như cái đèn lồng dưới màn đêm rồi, tu luyện chỉ tăng thêm mấy ngọn nến mà thôi."
Nói xong, kiếm linh đột nhiên nhắc nhở: "Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, lần này ta có thể ra tay!"
Lý Quan Kỳ hơi sững sờ, hắn vốn không trông cậy vào đối phương động thủ.
Hắn nghe vậy thì không khỏi cười nói: "Thế nào? Lo lắng cho ta nên muốn ra tay à?"
Trầm mặc thật lâu, giọng nói mang theo bảy phần khinh thường ba phần cao ngạo của kiếm linh vang lên.
"Xem ra ngươi mù thật nên mình không biết được mình có bao nhiêu cân lượng."
"Lo lắng cho ngươi? Ta chỉ sợ về sau ta không hấp thu được nguyên lực thôi."
"Ta cũng có thể hấp thu một ít sức mạnh tà oán của ác quỷ, trước khi ngươi Trúc Cơ ta cũng phải cắn nuốt một chút sức mạnh từ nguồn khác."
Sau đó giọng của kiếm linh dần dần yên lặng lại.
Nhưng khóe miệng của Lý Quan Kỳ vẫn mang theo ý cười, nhẹ giọng nói nhỏ: "Ổn rồi."
Nhưng lúc này còn khá lâu nữa trời mới tối, Lý Quan Kỳ đành đi theo người trong trấn ăn một bữa cơm ở nơi này.
Mùi vị cay nóng làm hắn ăn rất ngon miệng.
Bốn phía đồng bằng của trấn Hưng Vân được núi đồi vây quanh, điều này cũng khiến nơi đây quanh năm bị sương mù bao phủ, không khí rất ẩm ướt. Dùng ớt làm đồ ăn có thể giúp đổ mồ hôi, loại trừ hàn khí trong cơ thể.
Đợi đến lúc xế chiều, Lý Quan Kỳ lại tuỳ ý đi lòng vòng trong trấn.
Bởi vì hắn đã đến nên những thôn dân vốn đóng cửa trốn trong nhà cũng nhân lúc trời còn chưa tối đi ra ngoài dạo.
Mà lúc trưa hắn đã biết được những tin tức khác từ miệng mọi người.
Lý Quan Kỳ ngồi xổm ở ven đường đột nhiên cảm thấy chuyện này giống như một mớ bòng bong đập vào mặt hắn.
Người chết đầu tiên tên là Trương Đại Ngưu, từng có một người vợ câm điếc mất tích nhiều năm trước. Sau đó Trương Đại Ngưu lại tìm một quả phụ trong trấn rồi cùng chung sống bên nhau.
Sau khi Trương Đại Ngưu chết thì quả phụ cũng không biết tung tích.
Những người tử vong tiếp theo đều là nam nhân trong thôn, có người độc thân, có người đã có vợ.
"Ai... Rốt cuộc giữa những người này có quan hệ gì?"
Lúc Lý Quan Kỳ đang phát sầu thì đột nhiên lỗ tai hơi động đậy.
Trên con đường cách đó không xa, hai nữ nhân trung niên đang cầm hạt dưa ăn và không ngừng đưa mắt nhìn lướt qua xung quanh.
Hai người đang thấp giọng nói cái gì đó, vẻ mặt trông rất khoa trương.
Mặc dù cách xa hơn mười trượng, nhưng Lý Quan Kỳ vẫn cảm thấy hai người này đang thảo luận chuyện bí mật ghê gớm nào đó.
Lý Quan Kỳ lấy một ít điểm tâm trên núi từ trong túi trữ vật ra rồi thản nhiên xít lại gần.
"Các tỷ tỷ đang nói gì vậy? Ta có hai khối điểm tâm trên núi, thật sự ăn không vô nữa, không bằng để nhị vị nếm thử."
Nữ nhân béo trung niên lập tức mừng rỡ, vội vàng vươn tay nhận lấy điểm tâm và cười nói: "Ai u, tiểu tiên sư... Khách sáo quá."
Lý Quan Kỳ mỉm cười thuận thế hỏi: "Vừa rồi ta thấy hai vị tỷ tỷ trò chuyện rất hứng khởi, có thể kể một chút cho đệ đệ không?"
Nữ tử dáng người hơi gầy yếu bên cạnh nhìn lướt qua bốn phía rồi tiến đến bên tai Lý Quan Kỳ và nói: "Có thể nói gì bây giờ, là về mấy người đã chết kia!"
Lý Quan Kỳ cau mày lại, giọng cũng bất giác hạ thấp rất nhiều: "Các vị biết tin tức gì khác sao?"
Vừa nghe thấy hai chữ tin tức, nữ nhân béo kia lập tức nhìn xung quanh giống như ăn trộm.
Thấy bốn bề vắng lặng, bà ta lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ với Lý Quan Kỳ.
"Báo ứng!"