• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn sóng gió đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn còn lưu lại thật sâu chưa mờ.

Sau khi tất cả các đệ tử tan đi, hầu như tất cả đều bắt đầu thuộc lòng môn quy tông môn trước tiên.

Trên đường trở về Thiên Lôi Phong, Lý Nam Đình nhẹ giọng nói: "Tại sao con lại cảm thấy kẻ này nhất định phải giết?"

“Con thấy không ít đệ tử đều cho rằng thái độ nhận lỗi của người đó rất chân thành mà?"

"Thêm nữa tình trạng của bà lão kia, nếu là dựa theo lời của đệ tử đó, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu."

Lý Quan Kỳ lắc đầu, hắn từ trước khi mở tâm nhãn đã biết, có rất nhiều người trên đời không chịu nổi thử thách của nhân tính.

Lúc còn nhỏ hắn đã sớm nhìn thấy những điều xấu xa của bản chất con người.

Lý Quan Kỳ nói ra suy nghĩ của chính mình đối với chuyện này.

Giọng nói của Lý Quan Kỳ rất bình thản: "Đối với tên đệ tử đã phạm sai lầm đó, bản thân hắn ta cũng không hề cảm thấy mình có lỗi."

"Hắn ta cho rằng mình là đệ tử của tiên môn, thân phận cao quý."

"Nhìn trúng nữ tử đó dưới chân núi là do nàng trèo cao, huống hồ hắn ta còn để lại một trăm lượng bạc."

"Số bạc này, đối với người dưới chân núi thì đủ để sống an nhàn cả nửa đời sau."

"Cho nên con mới nói hắn ta không hề cảm thấy mình có lỗi. Lý Nam Đình lập tức bị lời nói của thiếu gợi lên hứng thú.

Vì thế nhẹ giọng nói: "Tiếp tục nói."

Chàng trai do dự một lúc rồi tiếp tục nói: "Đối với nữ tử dưới chân núi mà nói, tâm bất cam tình bất nguyện, thậm chí còn cảm thấy tên đệ tử của Đại Hạ Kiếm Tông chẳng khác gì một tên sơn tặc hung ác."

"Rõ ràng sắp đến ngày thành hôn, nhưng lại bởi vậy mà mất đi trinh tiết, ở trong lòng nàng tên đệ tử kia chính là ác."

"Mà người thân của cô nương là bà lão kia, đối mặt với kẻ thù đã hại chết cháu gái mình, tự nhiên cũng sẽ không chấp nhận để tên đệ tử đó làm trâu làm ngựa."

"Hơn nữa, với tính cách của tên đệ tử đó, nếu hôm nay tha cho hắn ta, không chừng hắn ta sẽ xuống núi báo thù, giết người diệt khẩu!"

Đáy mắt Lý Nam Đình lóe lên một tia sáng tỉnh anh, trầm giọng nói: "Không sai! Nếu hôm nay thả hắn ta đi, bà lão kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều “

"Cho dù dùng linh chú cấy vào lòng đệ tử kia, khiến hắn không thể ra tay làm ác, cho bà lão sai khiến như trâu ngựa."

"Chỉ sợ bà lão ngày ngày nhìn thấy kẻ thù này cũng sẽ không vui vẻ gì."

Lý Quan Kỳ tiếp tục nói: "Cho nên con nói kẻ này nhất định phải giết!"

"Lý do rất đơn giản, để răn đe cảnh cáo!" "Tiêu chuẩn và nề nếp của Đại Hạ Kiếm Tông không thể phá vỡ, cũng là gõ vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người."

"Đặc biệt là Phong chủ Thiên Kim Phong vì chuyện này mà bị phạt nặng, càng khiến đệ tử dưới trướng khiếp sợ."

Lý Nam Đình nghe xong lời của thiếu niên thì bật cười vui vẻ.

Xem ra đồ đệ này của ta không chỉ có thiên phú kinh người.

Tâm tính của hắn cũng tỉnh tế như sợi tóc, phân tích chuyện này không chỉ dựa trên phán đoán chủ quan của mình.

Mà còn xem xét đến tất cả các góc độ và quan điểm của tất cả mọi người trong cả sự việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK