Trong trấn an tĩnh hồi lâu, sau một lúc lâu vẫn không phát ra chút âm thanh nào.
Lúc này rất nhiều người căn bản chưa đi vào giấc ngủ, có kẻ gan lớn một chút bắt đầu nép bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Kết quả lại thấy thiếu niên ngồi một bên cắn hạt dưa, mà trên mặt đất lại có một người đã tắt thở.
Căn nhà đã sập, khắp đường phố đều là hố sâu và vết kiếm.
Oanh!!
Lúc nãy Lý Quan Kỳ đi đến nhà Trương Đại Ngưu một chuyến rồi vớt một bộ hài cốt khỏi cái giếng.
Đó là thi hài của Lý Lan Hoa.
Hắn an táng nàng ta xong thì chậm rãi đứng dậy, trên bầu trời xa xăm đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Một lát sau, Lý Nam Đình bỗng nhảy xuống khỏi phi kiếm, phi kiếm vờn quanh một vòng rồi tự động vào vỏ.
Lý Nam Đình lắc mình đi đến bên cạnh thiếu niên, tra xét một hồi phát hiện không những Lý Quan Kỳ không bị thương mà cả cảnh giới cũng đột phá tới Luyện Khí tầng sáu!
Lý Quan Kỳ lại mơ mơ hồ hồ nói cho qua chuyện này. Hắn chỉ nói là linh căn Lôi hệ của mình khắc chế ác quỷ kia nên mới miễn cưỡng thắng được.
Cuối cùng ông lão nửa tin nửa ngờ cũng không hỏi nhiều cái gì.
Ông dẫn Lý Quan Kỳ ngự kiếm về tới Đại Hạ kiếm tông.
Lúc gần đi Lý Quan Kỳ nhìn thoáng qua trấn Hưng Vân, lại nghĩ tới Lý Lan Hoa chết oan chết uổng kia, hắn thấp giọng nói nhỏ: "Một câu trước khổ sau ngọt làm khổ nàng ta hết năm này đến năm khác."
Trên đường về Lý Quan Kỳ đã kể chuyện ở trấn Hưng Vân cho ông lão nghe.
Lý Nam Đình trầm mặc thật lâu rồi khẽ nói: "Quan Kỳ, đây là lòng người và nhân tính."
Một lúc sau Lý Quan Kỳ mới mở miệng nói: "Con biết, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện này con luôn cảm thấy lòng người lạnh lẽo."
"Thậm chí con còn nghĩ, nếu lúc trước có người đứng ra nói một câu công bằng cho Lý Lan Hoa thì có lẽ chuyện này cũng không trở thành như bây giờ."
"Đáng tiếc... Trên đời căn bản không có nếu."
Lý Nam Đình vẫn không nói gì, rất nhiều chuyện và đạo lý cần tự đi trải qua và hiểu ra mới có thể thông hiểu đạo lý trong đó.
"À... Sư phụ, có thể cho con chút linh thạch không?"
"Số điểm tông môn này cũng khó kiếm quá! Chỉ là một nhiệm vụ bậc một mà lại gặp phải ác quỷ lợi hại như vậy."
Sắc mặt Lý Nam Đình vô cùng khó coi, vừa nghĩ tới đệ tử của mình suýt chết vì chuyện này thì tức giận không thể kiềm nén được.
Ông chỉ nói một câu con không cần lo chuyện này.
Lý Quan Kỳ trở lại tông môn không nghỉ ngơi mà lập tức ngồi xuống nhập định tu luyện.
Mà kiếm linh cũng tuân thủ ước định không ăn trộm nguyên khí hắn tu luyện nữa.
Sáng hôm sau, Lý Quan Kỳ tỉnh lại từ trạng thái tu luyện bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn, đầu óc đặc biệt minh mẫn.
Sau khi rời giường hắn lập tức tìm cọc gỗ rồi luyện tập hơn mười lần.
Lý Quan Kỳ đã làm nóng người xong lại lấy ra một thanh kiếm Tinh Thiết bắt đầu điên cuồng rèn luyện.
Lúc này trời còn chưa sáng mà Lý Quan Kỳ đã luyện kiếm được hai canh giờ.
Lúc này giọng của kiếm linh đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
"Kiếm động theo người, đừng để kiếm kéo ngươi đi!"
"Chặt chém nhất định phải mau lẹ, phải nhanh!"
"Trước khi đâm kích nhất định phải kết hợp với sức mạnh của toàn thân rồi mới tung đòn!"
Lời nói của kiếm linh làm Lý Quan Kỳ lập tức hiểu ra.
Trường kiếm trong tay hơi thay đổi một chút, nét mặt hắn đầy vẻ nghiêm trang.
Keng!!
Kiếm trong tay đâm mạnh ra!
Trường kiếm cắt qua không gian phát ra một tiếng nổ âm thanh chói tai.
Kiếm này nhanh như gió, đánh nổ nát cả cọc gỗ to bằng thắt lưng trước mặt!
Phanh!