• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Quan Kỳ nhìn thấy cảnh này thông qua tâm nhãn, chỉ cảm thấy để vị trưởng lão này trừng phạt Triệu Nguyên Lân cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn không ngăn cản, hắn mặc kệ có ý nghĩa hay không, dù sao Triệu Nguyên Lân bị đánh là được.

Roi sét quất xuống, trên người Triệu Nguyên Lân lập tức da tróc thịt bong rồi cháy đen, thậm chí toả ra từng luồng khói nhẹ.

"A!! ! Dừng tay!! Đừng. . ."

"Dựa vào cái gì!! Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta!!"

"A!! Cứu mạng, đừng. . . Đừng đánh."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời, Từ Chính Kiệt quất gã chừng bảy tám roi.

"Triệu Nguyên Lân! Thiên Linh Căn thì thế nào! Phẩm hạnh không hợp thì Đại Hạ kiếm tông cũng không thu ngươi!"

Triệu Nguyên Lân nằm trên mặt đất cả người hít vào thì ít thở ra thì nhiều, nhưng hai mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Quan Kỳ.

Lý Quan Kỳ đã cảm nhận được nên đột nhiên mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, không bằng chư vị trưởng lão thí nghiệm linh căn của ta đi."

Nói xong, thiếu niên còn không quên nhìn Triệu Nguyên Lân nằm như con chó chết trên mặt đất mà nói: "Không phải ngươi rất muốn xem tên ăn mày này có linh căn hay không sao?"

Sở dĩ hắn làm như vậy là muốn hoàn toàn đập nát sự kiêu ngạo đáng thương của Triệu Nguyên Lân.

Còn chuyện tự xưng là tên ăn mày. . .

Lý Quan Kỳ căn bản không e dè để lộ cái gọi là ‘Nhược điểm’ này, nhược điểm mình tự tung ra cũng không coi là nhược điểm.

Chỉ cần ta tự mắng ta thì ngươi sẽ không mắng được nữa.

Huống chi Giới Tu Chân coi thực lực là trên hết!

Lúc này Mạnh Lâm Hải cũng trầm mặc, núi Thiên Kim mất đi một đệ tử Thiên Linh Căn, nhưng nhớ lại tông huấn, sắc mặt ông cũng dần dần trầm xuống.

"Tâm tính như thế thì không cần cũng được!"

Từ Chính Kiệt nhìn về phía thiếu niên đang nhìn thẳng vào mọi người, trầm giọng mà nói: "Được! Kiểm tra đi!"

"Hôm nay cho dù ngươi là linh căn tam hệ thì núi Thiên Lôi cũng nhận!"

Thiếu niên mỉm cười, chậm rãi đi lên đài trắc linh dưới ánh nhìn của vạn người.

Lý Quan Kỳ hít sâu một hơi, hắn cũng không biết linh căn của mình là gì.

Nhiều năm qua hắn có thể cảm giác được gia gia Tô Huyền của mình rất rất lợi hại.

Nếu như linh căn của hắn kém cỏi thì gia gia sẽ không hao hết tâm lực tìm kiếm nhiều dược liệu như vậy.

Rất nhiều lần hắn nhìn thấy gia gia cầm lấy bảo vật thiên địa toả ra ánh huỳnh quang.

Hắn đặt tay lên quả cầu thủy tinh, cả quảng trường đều trở nên lặng ngắt như tờ.

Triệu Nguyên Lân cắn chặt môi, dán mắt nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh trong suốt kia.

Trên quả cầu có hào quang lướt qua, ánh sáng tám màu không ngừng biến hóa.

Đây là biểu hiện đang kiểm tra xem rốt cuộc linh căn là loại nào, màu sắc sau cùng và hào quang có mạnh không mới đại diện cho thiên phú linh căn của người này như thế nào.

Mọi người ở đây chờ đợi mấy hô hấp, ánh sáng trên quả cầu thủy tinh lại liên tục thay đổi.

Phanh!

Tiếng nổ tung đột nhiên vang lên!

Quả cầu ầm ầm tan nát!

Trong nhất thời, mọi người trên quảng trường đều nhìn nhau.

Triệu Nguyên Lân lại lộ ra vẻ mặt điên cuồng mà chỉ vào Lý Quan Kỳ mà châm chọc.

"Ha ha ha!! Phế vật!! Ngươi là một tên phế vật!!"

"Quả cầu Trắc Linh đã nát, ngươi còn không xứng có được cả linh căn tam hệ!!"

Lời vừa nói ra lập tức khiến quần chúng phẫn nộ, bởi vì dưới đài có không ít người đều là linh căn tam hệ.

Nhưng vẫn có không ít người ở nơi này được chọn lựa nhập môn căn cứ vào biểu hiện của linh căn.

Mạnh Lâm Hải nhướng mày, cái nhìn đối với Triệu Nguyên Lân đã kém tới cực hạn.

Ông giơ tay lên tung ra một tia sáng vàng, trong nháy mắt đã bịt miệng Triệu Nguyên Lân lại.

"Ồn ào!"

Quả cầu Trắc Linh nổ tung, Lý Quan Kỳ cũng cứng đờ tại chỗ, nhất thời hơi lúng túng mà gãi đầu một cái.

"Cái này... Không biết tại sao vừa động vào là nổ."

"Không cần đền tiền đó chứ?"

Cả đám trưởng lão đột nhiên như nghĩ tới cái gì, khi quay lại nhìn nhau đều thấy được vẻ không dám tin trong mắt đối phương.

Mạnh Lâm Hải nhìn thấy bọn họ như vậy thì cũng sững sờ, cổ họng hơi mấp máy mà khô khốc nói: "Các ngươi. . . Không phải là nghĩ đến cái kia đó chứ!"

Lam Hòa lập tức ngự không lao vút đi, kêu to lên: "Mau! Lên Thiên Trụ Phong mang bia trắc linh tới!"

Nhìn thấy các trưởng lão rối loạn cả lên, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này Đại sư huynh ngoại môn Chu Trí nói thầm trong miệng: "Chẳng lẽ là linh căn Vương Phẩm trên cả Thiên Linh Căn sao?"

Khương Tố cũng lộ vẻ khiếp sợ, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là thật? Nhiều năm qua linh căn Vương Phẩm chỉ xuất hiện một lần vào mười hai năm trước đúng không?"

Chu Trí khẽ gật đầu, trầm giọng mà nói: "Đúng vậy, người kia chính là Đại sư huynh của hiện tại, đệ tử của tông chủ - Võ Bỉnh."

"Nghe nói Đại sư huynh đang bế quan đột phá Kim Đan Cảnh!"

"Nếu có thể phá cảnh trong vòng ba năm thì đây chính là tu sĩ Kim Đan Cảnh chưa đến ba mươi tuổi!"

Trong nhất thời ánh mắt các trưởng lão nhìn về phía Lý Quan Kỳ đều thay đổi, mắt nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt của núi Thiên Lôi đã bắn ra tia sáng xanh.

Không bao lâu sau liền thấy bốn đệ tử nội môn đã Trúc Cơ ngự không khiêng một tấm bia đá màu đen lớn chừng một trượng đi tới đài trắc linh.

Tấm bia đá này nặng đến mấy ngàn cân, mà trên đó rõ ràng có khắc không ít tên.

Nhìn lại thì những cái tên trên đó đều được viết phía sau hàng chữ: ‘Linh căn Vương Phẩm!’

Hàng chữ đầu tiên làm mọi người rất xa lạ, những cái tên phía sau lại không phải vương phẩm.

Cái tên này đầu tiên đã không thay đổi vị trí chừng vạn năm rồi.

Lý Quan Kỳ thản nhiên đi đến trước tấm bia đá rồi đặt tay lên vị trí khắc bàn tay trên đó.

Ông!! !

Tấm bia đá run rẩy, sau đó một tia sáng tám màu hiện ra trên hư không trăm trượng.

Tiếp theo tất cả hào quang đều lần lượt biến mất, chỉ để lại một vệt trắng không màu!

Thấy cảnh này, các trưởng lão không khỏi chau mày.

"Chẳng lẽ thật sự không có linh căn sao. . . Vậy vì sao Trắc Linh Thạch lại bị nổ?"

Nhưng vầng sáng kia càng lúc càng sáng, cho đến khi bao phủ cả Đại Hạ kiếm tông vào trong đó.

Vầng sáng khổng lồ chừng nghìn trượng lơ lửng trên bầu trời!

Lúc này tấm bia đá màu đen đã bị vầng sáng kia bao phủ dần dần trở thành màu trắng nhũ.

Một giọng nói huyền diệu xuất hiện trong đầu Lý Quan Kỳ.

"Tính danh của người trắc linh?"

"À. . . Lý Quan Kỳ."

Ông!!

Một sóng xung kích vô hình lập tức khuếch tán ra chung quanh.

Dao động này truyền xa trăm dặm!

Sau đó thiên địa đột nhiên thay đổi, vô số tia sáng màu sắc rực rỡ bắt đầu xoay tròn quanh Đại Hạ kiếm tông.

Những tia sáng rực rỡ kia giống như vô số tơ màu sặc sỡ mang theo đủ loại khí tức huyền diệu.

Dị tượng thiên địa này hoàn toàn làm mọi người chấn động, sau đó từng đại trận hộ tông ầm ầm dâng lên, để tránh để người khác mơ ước.

Cái tên Lý Quan Kỳ đột nhiên xuất hiện phía dưới cùng tấm bia đá, sau đó bắt đầu đi thẳng một mạch lên rồi áp sát cái tên đầu tiên trên bia!

Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả trưởng lão, tên của Lý Quan Kỳ chậm rãi vượt qua cái tên vạn năm chưa thay đổi kia rồi dừng lại ở trên cùng!

Một hàng chữ nhỏ ánh vàng lấp lánh đột nhiên xuất hiện.

Âm thanh của linh hồn tấm bia đá vang vọng phía chân trời!

"Lý Quan Kỳ, linh căn Thánh Cấp! Không Linh Căn!"

Biến cố bất thình lình xuất hiện này khiến mọi người không biết làm sao, nhưng cũng không ít người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Là cái gì? Không Linh Căn? Không phải là không có linh căn sao? Vậy cũng được tính là linh căn Thánh Phẩm?"

"..."

Trong tiếng nghị luận ồn ào, Triệu Nguyên Lân lại nhìn thiếu niên lạnh nhạt trên đài với đôi mắt đờ đẫn, mặt gã đã xám như tro tàn.

Nhưng dù người khác nghi hoặc ra sao, trưởng lão của tám ngọn núi lập tức không để ý thể diện mà bao vây lấy thiếu niên.

Thất Chủy Bát Thiệt nói: "Chọn Hoả! Chọn Hoả!! Lực sát thương cực cao, ta còn có thể dạy ngươi luyện khí! Luyện đan cũng được!!"

Mạnh Lâm Hải lập tức sốt ruột đẩy ông lão lông mi dài ra mà nói: "Cút đi! Lực sát thương cao phải là kim hệ chúng ta!! Kiếm tu tu tập linh lực kim hệ như hổ thêm cánh!!"

"Chọn Thủy!! Núi Thiên Thủy đều là nữ đệ tử!! Cũng dễ tìm đạo lữ!"

"Chọn Thổ!! Ta. . . Thổ... Ai nha, ta thu ngươi làm đệ tử quan môn!! Dốc lòng truyền thụ!!"

"Đến núi Thiên Mộc!! Ta bảo Phong Chủ thu ngươi làm đệ tử quan môn!!"

Đột nhiên!

Một tiếng ho nhẹ vang lên, đó là Tần Hiền người chấp chưởng luật pháp của tông môn lúc nãy.

Ông nghiêm túc nói: "Lão phu cũng có thể nhận đồ đệ."

Nhưng lúc này trưởng lão của tám ngọn núi đã mặc kệ ngươi có chưởng luật hay không, trực tiếp nói: "Mấy trăm năm qua ngươi chưa từng thu đệ tử, có thể dạy được cái rắm gì!"

"À... Chưởng luật, không được ghi thù riêng... Về sau không được làm khó dễ ta."

"Phong Chủ!! Phong Chủ mau tới đây! Bế quan cái gì chứ!! Là đệ tử linh căn Thánh Phẩm! Đến chậm một bước sẽ mất đó!!"

"Đại ca!! Mau xuất quan đi!! Đến thiên môn cướp người mau!"

"Này! Mắng ta làm gì, mau tới cướp người, linh căn Thánh Phẩm kìa!"

Sau đó núi Thiên Kiếm phía sau lập tức xuất hiện vô số tia sáng bay vút tới.

Lý Quan Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân mình bị vô số bàn tay nắm chặt, quần áo sắp bị xé rách.

Ngay vào lúc này, một tiếng khiển trách đột nhiên vang lên!

Mọi người lập tức cứng đờ, vội vàng đứng ngay ngắn lại.

Chỉ thấy một nam tử mặc áo bào xanh chân đạp hào quang đi đến.

Khí chất của người tới rất xuất trần, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị.

Đó là tông chủ của Đại Hạ kiếm tông, tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, Lục Khang Niên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK