Sau đó Lý Quan Kỳ đã biết được một sự kiện làm rất nhiều người trong trấn tránh né không dám nói đến.
Khi trời chiều dần dần tối lại, chút tà dương của mặt trời dần dần biến mất sau ngọn núi, hai nữ nhân nói chuyện với Lý Quan Kỳ cũng vội vàng về nhà.
"Lý Lan Hoa, Trương Thúy Phân."
"Bọn mua bán hài tử, nha bà (mẹ mìn)."
Lý Quan Kỳ bình tĩnh khẽ thở dài ra vài hơi.
Mớ bòng bong trong lòng đã được làm rõ, hiện tại chỉ cần chờ ác quỷ kia hiện thân là có thể cởi bỏ tất cả bí ẩn.
Màn đêm buông xuống, trưởng trấn sớm đã không ở trong nhà của mình.
Lúc này trong sân của trưởng trấn chỉ có một mình Lý Quan Kỳ.
Nhưng trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng lại không có một bóng người, chỉ có một ngọn đèn và một người giấy xé bằng tay đứng trước ngọn đèn dầu làm trên cửa sổ hắt ra một cái bóng đen như đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Thời gian vừa đến giờ sửu, trấn Hưng Vân vốn vô cùng im ắng lúc này đã trở nên câm lặng đến đáng sợ. Ngay cả lũ chó hoang trong trấn cũng không phát ra chút âm thanh nào, giống như hoá thành một ngôi trấn chết chóc!
Làn gió lạnh thấu xương không giống của bảy tháng đang quét đến, thổi bay lá khô trên đất làm phát ra âm thanh xào xạt.
Một bóng ma quỷ dị xuất hiện trên ngọn cây ở cổng thôn.
Sau đó bóng ma đó đi thẳng đến một ngô nhà phía Tây thôn trấn!
Căn phòng đóng chặt chỉ có một gã nam nhân khuôn mặt tục tằng nằm trên giường ngáy như sấm.
Sau đó bóng ma nọ đột nhiên hiện lên ở vị trí ba tấc phía trên nam nhân.
Cái lưỡi dài đỏ lòm lắc lắc trên không, sau đó đầu lưỡi trực tiếp đâm vào mi tâm của nam nhân!
Tiếng ngáy trong phòng hơi ngừng lại, thân thể của nam nhân dần dần cứng ngắc, gã mở mắt trừng trừng tràn đầy hoảng sợ!!
Cùng lúc đó, trên núi Thiên Trụ của Đại Hạ kiếm tông, một vị trưởng lão vội vã ngự kiếm chạy tới Nhiệm Vụ Các.
"Mau!! Mau nâng cao cấp bậc nhiệm vụ của trấn Hưng Vân lên cấp ba!! Điều kiện ghi rõ là dưới Trúc Cơ không được nhận!!"
Nữ đệ tử trước quầy vội vàng đề cao điều kiện nhận nhiệm vụ.
Nhưng lúc này nàng mới phát hiện vào hai ngày trước đã có đệ tử môn hạ tiếp nhận nhiệm vụ này rồi.
Nàng ta vội vàng nói chuyện này cho quản sự.
Quản sự nghe vậy lập tức biến sắc, lo lắng nói: "Mau xem là ai nhận nhiệm vụ này!"
"Ta vừa nhận được tin tức, ác quỷ oan hồn trong trấn đó căn bản không đơn giản!"
Nữ đệ tử vội vàng tra xét, sắc mặt lập tức tái nhợt mà thấp giọng nói: "Tra... Tra được rồi..."
Quản sự cau mày thấy nàng rề rà không nói thì lập tức giận dữ quát.
"Nói chuyện đi chứ! Là ai nhận nhiệm vụ này!!"
"Là đệ tử của núi Thiên Lôi... Lý Quan Kỳ..."
Nghe vậy, sắc mặt quản sự kia lập tức xám ngắt như tro tàn.
Là đệ tử thiên tài vừa nhập môn của Đại Hạ kiếm tông, Lý Quan Kỳ!
Vừa nghĩ tới Lý Nam Đình sẽ nổi giận đến mức nào, quản sự vội đứng lên lấy thẻ ngọc đưa tin cho núi Thiên Lôi.
Ngay sau đó các đệ tử núi Thiên Lôi đã nhận ra một khí tức cực mạnh ầm ầm bùng nổ.
Một tia sáng bay vụt ra khỏi núi Thiên Lôi, ngự kiếm xé rách hư không lao đi!
Quản sự chỉ có thể cầu nguyện thiếu niên không bị gì thì mình mới tránh được đau khổ xác thịt.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì quản sự này không những mất chức mà còn bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc!
Trong trấn Hưng Vân.
Ở mi tâm của gã nam nhân có một sợi tơ màu xanh hư ảo bị ác quỷ kia nắm trong tay.
Gã ta hai mắt vô thần chậm rãi đi đến phòng bếp, đặt tay trái lên cái thớt, tay phải chậm rãi sờ về hướng cái dao thái thịt sắc bén.
Xuyên qua đôi mắt của gã nam nhân có thể phát hiện những động tác mất kiểm soát này đều được tiến hành khi gã đang tỉnh táo.
"Khanh khách, ngươi đang sợ hãi sao?" Tiếng cười quái dị như Diêm La đòi mạng vang lên bên tai gã nam nhân.
Gã trừng to hai mắt như chuông đồng, đôi môi trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Thân thể gã run rẩy, không thể che dấu được sợ hãi tột độ trong lòng.