Trên một ngọn núi cao với phong cảnh tuyệt đẹp, có một ngôi làng không ai biết đến.
Thôn Phúc Long.
Trong thôn có gần ba trăm hộ gia đình.
Khi màn đêm buông xuống, những làn khói bếp bay lên từ mọi nhà.
Một người phụ nữ mặc áo khoác hoa mở cửa sân ra và hét lên tên những đứa trẻ của mỗi nhà.
“Thiết Đản!”
“Cẩu Đản!! Về nhà ăn cơm!”
“Thúy Hoa… về đi.”
“Thần Thần, đứa nhóc chết tiệt còn không về mau!”
Một cậu bé có dáng người khá cao ném mạnh bé trai trong tay xuống.
Trong miệng chửi bới: “Đồ mù chết tiệt, lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi thì sẽ đánh ngươi!”
Thiếu niên nằm ở dưới đất nở nụ cười khó hiểu, trong miệng khẽ nói: “Triệu Bắc Thần, ngươi đợi đấy.”
Thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt gầy gò, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng. Mặc đồ bằng sợi gai dầu màu xám, đôi mắt lại được che bởi một dải lụa màu trắng.
Vừa dứt lời!
Đôi mắt Triệu Bắc Thần lộ ra vẻ hung ác, đưa tay lên định đấm thiếu niên.
Nhưng lại bị đứa trẻ bên cạnh ngăn lại, cậu bé nhăn mặt nói: “Bắc Thần, về nhanh đi, mẹ ta đã gọi ta về ăn cơm rồi.”
Sau khi những đứa trẻ đó rời đi, thiếu niên nằm dưới đất lập tức đứng dậy. Lau đi vết máu nơi khóe miệng, chắp tay sau lưng cà lơ phất phơ đi về nhà.
Vừa đi thiếu niên vừa hít mũi, dường như người bị đánh vừa rồi hoàn toàn không phải là mình.
Đi theo mùi thơm, thiếu niên nằm bò lên hàng rào của một gia đình và hét lên: “Lý thẩm… Hôm nay là ngày gì thế? Thẩm hầm gà mái tơ à?”
Kẽo kẹt ~
Một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đẩy cửa đi ra, khuôn mặt tươi cười nhìn thiếu niên nói chuyện.
“Quan Kỳ à, ăn cơm chưa? Thẩm lấy cho cháu một ít.”
Lý Quan Kỳ giả vờ sờ bụng nói: “Cháu chưa ăn ạ.”
“Cháu đúng là mũi chó mà, không muốn ăn rau dại gia gia cháu nấu nên cháu mới đánh mùi đến đây đấy.”
Thấy vậy người phụ nữ vội vàng xua tay nói: “Thằng nhóc đừng nói bậy, đúng lúc thẩm vẫn còn nửa nồi đây.”
“Thẩm lấy thêm cho cháu ít cơm, cháu bưng về ăn cùng gia gia cháu.”
Nghe vậy nụ cười trên mặt thiếu niên càng đậm hơn, ngọt miệng nói: “Cảm ơn Lý thẩm.”
“Ôi chao… với tay nghề này của Lý thẩm mà không xuống núi mở quán ăn thì thật là đáng tiếc.”
Người phụ nữ cong cong đôi mắt, đuôi mắt lại có thêm vài nếp nhăn.
“Thằng nhóc này, chỉ được cái ngọt miệng, đợi đấy.”
Không bao lâu sau, một cô bé giống như búp bê sứ bưng nồi gà hầm thơm phức đi ra.
Cô bé bưng nồi gà hầm đầy ắp, bởi vì sợ đổ nên đôi mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào nồi.
Vừa đi cô bé vừa lẩm bẩm: “Lý Quan Kỳ ngươi là chó à? Mỗi lần nhà ta nấu đồ ăn ngon ngươi đều đến đúng giờ.”
Lý Quan Kỳ nằm bò trên hàng rào không nhịn được nói: “Mạnh Uyển Thư này, ngươi nói sau này ai sẽ cưới được một người công dung ngôn hạnh như ngươi nhỉ?”
Mạnh Uyển Thư đỏ mặt, phải tốn rất nhiều công sức mới bê được nồi thức ăn lên hàng rào.
Cô bé trợn mắt với Lý Quan Kỳ rồi chạy vào nhà, nhưng sau đó lại nghĩ Lý Quan Kỳ cũng không nhìn thấy mình.
Sau đó bĩu môi, ngẩng đầu mắng Lý Quan Kỳ: “Đồ lưu manh!”
Lý Quan Kỳ bật cười ha ha, lúc quay người lại còn chưa đi mà đứng im tại chỗ khẽ cúi người có chút xấu hổ nói: “Cái đó… Mạnh thúc về rồi ạ?”
Người đàn ông đứng trước mặt Lý Quan Kỳ cũng không nói chuyện, chỉ đá lên mông cậu một cú.
Miệng cười mắng: “Sau này bớt trêu Uyển Thư lại, cũng sắp đến tuổi bái tông rồi còn không đàng hoàng.”
“Về đi ~”
Lý Quan Kỳ cười hì hì, vội gật đầu đáp: “Vâng ạ, ngày mai sẽ mang rượu cho chú Mạnh.”
Sau bao nhiêu ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng đến một khoảng sân cách đó hơi xa.
Sau khi xô cửa ra, thiếu niên khẽ kêu: “Gia gia? Cháu về rồi.”
Ngay cửa, một ông lão đang hút thuốc mắt bỗng sáng lên.
Lách mình đến trước mặt Lý Quan Kỳ và chộp lấy một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, sau đó nheo mắt lại.
Chép chép miệng, ông lão mở miệng nói: “Quả nhiên tay nghề của vợ lão Mạnh vẫn là tốt nhất.”
Lý Quan Kỳ đặt nồi đồ ăn xuống, cơ thể hơi lắc lư.
Tô Huyền bĩu môi, không vui mắng: “Mới mở tâm nhãn chưa bao lâu mà đã dùng như vậy? Hôm nay thằng nhóc cháu phải đánh thêm một trăm quyền nữa mới đủ!!"
Thiếu niên bỗng nhăn mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Gia gia, không phải chứ…”
“Đánh thêm trăm lần nữa là ba trăm lần, cháu đánh xong cũng đã nửa đêm rồi.”
Cùng lúc đó ông lão rút ra một bao kiếm đen từ phía sau, thiếu niên rất biết điều ngậm miệng lại.
Một già một trẻ cứ vậy ngồi xổm ở bậc cửa và bắt đầu ăn.
Vừa ăn, thiếu niên vừa hỏi: “Gia gia, tại sao người luôn không cho cháu đánh trả thế?”
Ông lão nhả cục xương trong miệng ra, tát vào đầu thiếu niên khiến cậu lảo đảo.
“Nắm đấm nhằm vào kẻ yếu, không phải để dùng linh tinh.”
“Lão tử dạy cháu như vậy à?”
“Nếu như cháu đánh trả, ngày mai ta phải đến nhà lão Triệu ăn tiệc đấy.”
Thiếu niên vò đầu, cả buổi cũng không lên tiếng.
Ông lão giả vờ không nhìn thấy, nói: “Tiểu tử cháu kìm nén như vậy, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp cả, ta lười phải quản cháu.”
“Lúc trở về đã gặp Mạnh thúc của cháu chưa?”
Lý Quan Kỳ cười hì hì: “Tiểu nha đầu Uyển Thư kia càng lớn càng đẹp.”
Bốp!
“Ai hỏi cháu nha đầu nhà hắn ta?!”
“Ồ ồ ồ, ông đang hỏi nhạc phụ à?”
Bốp!
“Ăn cơm xong thì tắm thuốc trước đi, đấm cột bốn trăm lần!”
“Gia gia ơi… gia gia thân yêu của cháu!!”
Nhưng nào ngờ ông lão lại đột ngột đứng dậy, khiến cho thiếu niên nhào hụt.
“Ợ…”
“Cháu ăn xong rồi.”
Lý Quan Kỳ chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Đũa liên tục kêu leng keng trong nồi.
“Người lại đi tìm lão Lư đầu chơi cờ à?”
“Mau luyện quyền đi!”
Vẻ mặt thiếu niên đau khổ, ăn từng miếng cơm lớn, cuối cùng ăn không còn hạt nào.
Ăn cơm xong, thiếu niên đến sân sau cởi hết áo xuống, ngồi vào trong thùng tắm.
Nước thuốc màu xanh lá cây liên tục kích thích làn da của thiếu niên.
Trong nháy mắt, làn da của thiếu niên đã trở nên đỏ bừng, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Cơ thể hơi run run, nghiến chặt răng.
Giống như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó.
Xuyên qua nước thuốc màu xanh lá cây đó, có thể nhìn thấy lờ mờ những đường vân bí ẩn dày đặc trên cơ thể thiếu niên.
Năm nay Lý Quan Kỳ mới mở tâm nhãn.
Nhưng ở trong “mắt” của hắn, mặc dù chỉ có hai màu đen trắng nhưng đối với hắn đó đã là bất ngờ cực lớn.
Cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ dồn hết tinh thần để mở tâm nhãn.
Lý Quan Kỳ khoanh chân ngồi trong thùng tắm, âm thầm chịu đựng đau đớn do thuốc tắm gây ra.
Trong lòng lại tính toán chuyện sau khi đấm cột xong.
Đến phía Đông làng Phúc Long, có một cây cổ thụ hàng trăm năm.
Tô Huyền mặc áo choàng màu xám, trong tay cầm một cái ghế, chậm rãi đi đến dưới gốc cây.
Một ông lão có khuôn mặt ôn hòa đang ngồi dưới gốc cây, chơi cờ một mình.
Nhìn thấy Tô Huyền đến liền thân mật chào hỏi.
“Chậc chậc, vừa ăn xong à?”
Tô Huyền gảy ra một miếng thịt băm trong miệng, gập ngón tay búng đi rồi nói: “Lão Lư đầu, hôm nay ta chơi cùng ông một trận cuối cùng.”
Ông lão râu tóc bạc phơ chầm chậm ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Sắp đi?”
Tô Huyền đặt cái ghế xuống đất, khẽ nói: “Ừm, sắp đi.”
Nói xong liền thuận tay cầm quân cờ màu trắng đặt lên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn ông lão nhẹ giọng nói: “Lão Mạnh và lão Trương ở thôn Tây, ta đều biết hai người đấy là ai.”
“Nhưng chỉ có một mình ông, ta đã suy nghĩ tám năm cũng không nghĩ ra.”
“Ông… tên họ là gì?”
Ông lão mỉm cười, cầm một quân cờ màu đen đặt bên cạnh quân cờ màu trắng.
“Ta? Ta chỉ là một ông lão cô độc mà thôi.”
“Tên à… Lư Thiên Thừa.”
Tô Huyền nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Lư Thiên Thừa… chưa từng nghe.”
“Vậy chắc không phải là nhân vật lớn gì.”
“Nhưng…”
Rầm!
Quân cờ màu đen bị một bao kiếm đập vỡ tan tành.
Đôi mắt Tô Huyền sắc bén nhìn vào đôi mắt của ông lão, nói khẽ: “Ta không quan tâm ông là ai, cũng không quan tâm ông tên gì, có đi ngược với lẽ trời hay không.”
“Chỉ cần có ta ở đây thì ông không thể động vào cháu ta! và cũng không đụng được.
Bùm!
Một lát sau, quân cờ đen vỡ nát kia lập tức trở lại như cũ.
Ông lão đó giống như không cảm nhận được suy uy hiếp của Tô Huyền, khẽ nói: “Có thể động được hay không, cũng phải thử xem, không phải ư?”
Tô Huyền mỉm cười, dùng bao kiếm gãi đầu, đứng dậy nói: “Vậy thì bây giờ đi, ta sợ ngày mai bận quá, không có thời gian.”