“Sau này, hãy coi Thiên Lôi Phong như nhà của mình, và chúng ta sẽ là người thân của ngươi."
"Có chuyện gì, cứ trở về Thiên Lôi Phong, sư huynh sư tỷ nhất định sẽ ủng hộ ngươi!"
"Nếu ai dám bắt nạt ngươi thì nói cho ta biết, Cố sư tỷ ta sẽ ra mặt cho ngươi."
Nói xong tất cả những điều này, mà cả hai còn chưa đi hết cây cầu, điều này đủ để cho thấy họ đi chậm như thế nào.
Và thiếu niên bị cánh tay của Cố Nhiễm kéo đi và chậm rãi bước về phía trước.
"Đầu to, ngươi đi lấy cây trúc bọc lại chỗ mấy góc nhọn của đồ đạc đi, đừng để đụng vào bị thương.”
Người thanh niên cao nhất vội vàng cười nói: "Được rồi, sư tỷ:
"Tiểu sư đệ, nếu lần này Từ trưởng lão kéo ngươi ở lại, vậy ngươi thật sự là tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong toàn bộ số đệ tử của Thiên Lôi Phong, hahaha."
"Nếu ngươi có việc gì cần có thể tìm Cố sư tỷ! Lúc huynh mới đến cũng như vậy, và thậm chí huynh còn cảm thấy sư tỷ còn quan tâm đến huynh hơn mẹ huynh nữa."
"Đầu to, có phải ngươi đang muốn luyện tập thêm không?”
"Hahahaha! Thằng nhóc nhà mày chỉ muốn mắng thôi."
"Đã ba năm rồi! Cuối cùng ta cũng có một tiểu sư đệ."
Nghe tiếng trò chuyện bên tai, khiến chàng trai có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Lời nói như cái nắng ấm áp ngày xuân và dòng suối trên núi.
Hóa thành dòng nước ấm chảy xuôi trong trái tim hắn
Đột nhiên.
Hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt được bao phủ bởi tấm vải đen.
Hắn có thể chịu đựng được việc Triệu Nguyên Lâm xúc phạm hắn trước mặt mọi người vì đã bán mạng chị gái mình để lấy tiền.
Có thể chấp nhận chuyện mọi người rằng nói mình là kẻ ăn xin mù thấp hèn.
Có thể chấp nhận mọi người chế giễu họ là đám chó hoang không biết chân tướng mà sủa bậy.
Nhưng hắn không thể chịu đựng được sự quan tâm nhỏ bé từ người mà hắn chưa bao giờ gặp này.
"Hóa ra trên thế giới này, cũng không phải chỉ có đau khổ..."
Lạch cạchI!
Thân thể Cố Nhiễm hơi cứng đờ, sau đó cô trực tiếp lấy tay lau nước mắt trên mặt người thanh niên.
Lau đi những giọt nước mắt mà thiếu niên để lại, và hét lên: “Sư đệ, ngươi đã thấy gì à, không sao chứ?"
"Nhanh lên, vẫn còn một nén hương mới đến lúc tu luyện!"
Sau đó Cố Nhiễm cầm lấy áo bào trắng mới tinh đưa tới trước mặt Lý Quan Kỳ, nói khẽ: "Nhanh đi thay đồ đi, cho chúng ta nhìn xem có vừa hay không."
Lý Quan Kỳ mỉm cười, ôm quần áo nói khẽ: "Cám ơn các vị sư huynh sư tỷ, Lý Quan Kỳ ta rất vinh hạnh trở thành sư đệ của các vị."
Thi lễ, tuy nhiên khi tất cả mọi người nhìn thấy hắn như vậy liền tránh né, nhưng hắn vẫn cúi đầu bái.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Sau khi đứng dậy, khóe miệng lý Quan Kỳ lộ ra một vòng nghiền ngẫm, nói: "Sư tỷ, nếu sư tỷ cứ túm tóc sư huynh, đoán chừng sẽ không còn cọng nào mất....."
Lúc nói chuyện, chàng trai quay đầu lại nhìn thẳng vào người phụ nữ.
Cố Nhiễm hơi sững sờ, sau đó lấy tay quơ quơ trước mắt hắn, cẩn thận nói: “Không phải đệ không nhìn thấy đường sao?"
Lý Quan Kỳ chậm rãi cởi dải vải bịt mắt ra, để lộ đôi mắt trắng thuần khiến người khác phải sợ hãi.
“Đệ thực sự mù, nhưng ... đệ mở tâm nhãn."
"Cái gì? Tiểu tử này có thể nhìn thấy sao!”
"Đúng vậy! Làm ta còn tưởng hắn thật sự không nhìn thấy gì, cất công đi bọc hết mấy góc nhọn lại!"
"Các huynh đệ! Mau đánh hắn! !"
Mọi người xông lên trước ôm lấy Lý Quan Kỳ đùa giỡn một hồi lâu, cuối cùng mấy vị sư huynh mới lên tiếng nói.
"Được rồi đi thôi. Hẹn gặp lại ở diễn võ trường. Hôm nay ta nhất định phải khiêu chiến với sư tỷ một chút!"
“Oa~ là ngươi nói đấy, hôm nay ta chắc chắn sẽ đấu với ngươi."
"Nhân tiện, Minh Nhi có muốn nhận mấy nhiệm vụ không? Gần đây ta có hơi túng thiếu ...”
Sau khi mọi người rời đi, Cố Nhiếm nhìn thiếu niên mặc áo choàng trắng không nhịn được gật đầu nói: “Không tệ! Quả nhiên người có bộ dáng anh tuấn vẫn hợp với áo bào trắng hơn!"
"Hộp kiếm của ngươi lớn đấy, là tiền bối tặng cho sao? Bên trong có kiếm không?”
Lý Quan Kỳ gãi đầu, ngay cả hắn cũng không biết bên trong là cái gì.
Cố Nhiễm cười cười, quay người nói: "Sư đệ, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, lễ nhập môn sẽ diễn ra vào đầu giờ sáng ngày mai, đừng đến muộn."
Sau khi mọi người đi hết, Lý Quán Kỳ nhìn về phía ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều so với trước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Đêm đó hắn ngủ vô cùng yên bình.