• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, chỉ thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của hắn ta - một đại nam nhân, khẽ cắn môi dưới, trong ánh mắt tràn đầy vẻ u oán nhìn bóng lưng đang đi lên tầng kia.

Lý Quan Kỳ vừa đi lên tầng ba, hắn lập tức bị một màn sáng cản đường.

Huỳnh thạch phía trên tản ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ bắn về phía ngọc giản bên hông Lý Quan Kỳ.

Sau khi kiểm trang xong, màn sáng mở ra một lỗ hổng, Lý Quan Kỳ tiệp thể đi lên tầng ba.

Khi đi lên đến tầng ba, Lý Quan Kỳ hoàn toàn kinh sợ. Bởi vì trong toàn bộ tầng thứ ba không có một giá sách nào, tầng thứ ba trống rỗng chỉ có vô số linh quang bay lượn trên không trung.

Mà ở trên tâng thứ ba còn có một người khác.

Một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng rất bắt mắt.

Mà người này cũng là đệ tử nhập tông môn cùng hắn!

Chàng trai này có đôi lông mày sắc nét, mắt sáng, ngũ quan lập thể, trên sống mũi có một nốt ruồi rất bắt mắt.

Điều này khiến khí chất cả người hắn ta có chút quái dị.

Trong mắt thanh niên hiện lên vẻ kinh ngạc, hiểu nhiên hắn †a cũng không ngờ lúc này cũng sẽ có người đi lên tâng ba.

Đối phương từ từ đi đến bên cạnh Lý Quan Kỳ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Xin chào, Thiên Kim Phong Diệp Phong."

Lý Quan Kỳ nhìn tướng mạo tuấn thú của thiếu niên, hắn không khỏi sờ lên mũi, trong lòng thầm nghĩ.

“Trông quyến rũ như vậy sao... Tên này chắc chắn rất nổi tiếng với đám nữ đệ tử trong Thiên Thủy Phong kia.”

Trong lòng Lý Quan Kỳ thầm nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Thiên Lôi Phong, Lý Quan Kỳ”

Diệp Phong cười nói: “Ta đã nghe nói đến ngươi, Thánh Phẩm Linh Căn, ta rất hâm mộ...”

“Ta đã đánh thức Vương Phẩm Linh Căn, chưa từng gây chút sóng gió nào sau lưng ngươi.”

Ngoài mặt Lý Quan Cười cười nhưng trong lòng thì khế nhếch miệng.

Thoạt nhìn nam nhân này là một kẻ huênh hoang, sau khi hắn ta nhập tông trắc linh căn, chỉ sợ mọi người cũng không cảm thấy hắn lợi hại thế nào.

Sau đó Diệp Phong chỉ vào linh quang không ngừng tán loạn trên không trung nói.

“Có muốn đánh cược hay không, để xem ai bắt được công pháp có cấp cao nhất?”

Tuy nhiên Lý Quan Kỳ không biết ham muốn cạnh tranh của đối phương đến từ đâu.

“Ngày mưa đánh con - nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi*, đến đi.” (*Câu cửa miệng của người Trung Quốc.)

Diệp Phong nghe vậy, hai mắt hắn ta lập tức sáng lên, phất tay lấy ra hàng trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK