• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Diệp Phong cũng hiện lên một tia bừng tỉnh, hắn khẽ lầm bầm: "Khó trách vừa rồi ta cứ cảm thấy kiếm chiêu của hắn mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có chút trì trệ nào cả!"

Đệ tử của những ngọn núi khác cũng hiểu ra vì sao vừa rồi mình cảm thấy Lý Quan Kỳ luyện rất tự nhiên.

Sau đó Mạnh Lâm Hải cầm trường kiếm trong tay mà nói: "Bộ kiếm pháp hôm nay tên là Kim Cương Kiếm, các ngươi hãy xem kỹ!"

Soạt!

Thân hình Mạnh Lâm Hải khẽ nhúc nhích, nguyên lực bắt đầu khởi động làm trường kiếm vang lên tiếng xé gió khi chém ra, trường kiếm liên tục biến hóa nhanh như tia chớp.

Mỗi một động tác của Mạnh Lâm Hải đều được Lý Quan Kỳ thu hết vào tâm nhãn.

Trong đầu hắn, mọi cử động của Mạnh Lâm Hải đều rất dứt khoát, hơn nữa bộ kiếm pháp này dùng bốn thức khẩy, băng kiếm, điểm, đâm là chính.

Tính sát phạt rất nặng, phương thức phòng thủ duy nhất chính là tiến hành biến hình dựa vào bốn thức kiếm pháp tiến công này.

Dùng ba thức tấn công gồm điểm, băng, khẩy tiến công ngược lại kiếm chiêu của đối thủ để tiến hành phòng ngự.

Khi Mạnh Lâm Hải thu kiếm lại, Lý Quan Kỳ cúi đầu như suy nghĩ cái gì đó.

Hôm nay nhìn thấy Mạnh Lâm Hải luyện kiếm đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.

Thì ra đúng như lời kiếm linh đã nói, kiếm chiêu thế gian này đều ở trong lòng.

Kiếm chiêu tương đồng sẽ có tác dụng không giống nhau dựa vào người sử dụng.

Lúc này trong đầu Lý Quan Kỳ đã có vô số ý tưởng, vô số khả năng diễn biến ra từ mười bảy thức kiếm chiêu.

Tiếng huyên náo bên tai dần dần biến mất, Lý Quan Kỳ ngồi khoanh chân trên mặt đất tiến vào trạng thái ngộ đạo!

Mạnh Lâm Hải ý thức được tình trạng của Lý Quan Kỳ nên vội phóng ra chút uy áp để mọi người im lặng.

Lý Quan Kỳ cảm thấy lúc này trong lòng mình rất tỉnh táo, trong thế giới trắng xoá có vô số chính mình. Mỗi một bóng dáng đều đang thi triển những kiếm chiêu khác nhau.

Rõ ràng là chiêu điểm, lại dùng để điểm vào binh khí của kẻ địch rồi đánh bay nó đi.

Đủ loại tình huống...

Lý Quan Kỳ như đã lĩnh ngộ thông hiểu được cách dùng kiếm thật sự, không còn bị trói buộc trong kiếm chiêu đơn thuần nữa.

Không biết trải qua bao lâu, Lý Quan Kỳ từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy Mạnh Lâm Hải khẩn trương đứng bên cạnh, hắn không khỏi nói: "Ngại quá Mạnh trưởng lão, làm trễ thời gian ngài giảng bài."

Mạnh Lâm Hải cười ha ha và nói: "Trễ cái rắm gì, nếu mọi người có thể ngộ đạo như ngươi lúc ta giảng bài thì ta giảng mỗi ngày cũng được."

"Có lĩnh ngộ rồi đúng không?"

Lý Quan Kỳ khẽ mỉm cười và nói: "Có chút thu hoạch."

Sau đó Lý Quan Kỳ rời khỏi nơi này theo lời khuyên của Mạnh Lâm Hải, ông bảo hắn tranh thủ đi tìm một tĩnh thất để lĩnh ngộ cho kỹ.

Lý Quan Kỳ cũng không rề rà, đúng là hắn cần sắp xếp lại lĩnh ngộ vừa rồi của mình một chút.

Lý Quan Kỳ trở lại tĩnh thất lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Thẳng đến ngày hôm sau hắn tỉnh lại thì giọng của kiếm linh mới chậm rãi vang lên.

"Không tồi, vừa tiếp xúc với kiếm đạo đã không bị trói buộc trong kiếm chiêu đơn thuần, rất tốt."

Lý Quan Kỳ không ngờ kiếm linh lại khen mình, vì thế có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã biết, vì sao không nói cho ta chứ?"

Giọng của kiếm linh mang ý nghiền ngẫm: "Có một vài đạo lý dù người khác nói cho ngươi một trăm lần một ngàn lần cũng không trực tiếp bằng chính ngươi lĩnh ngộ ra ý nghĩa trong đó."

"Cho dù ta nói cho ngươi biết đừng bị gò bó trong kiếm chiêu, nhưng nếu ngươi không ngộ ra đạo lý này thì vĩnh viễn cũng không lý giải được."

Lý Quan Kỳ gật gật đầu, xem như tán thành câu nói của kiếm linh.


Nếu không nhờ lần ngộ đạo này thì hắn sẽ không lý giải cái gì gọi là không bị trói buộc bởi kiếm chiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK