• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi đó cách đây trăm dặm, dù là hắn của hiện tại cũng phải đi tận một ngày một đêm.

Màn đêm buông xuống.

Lúc này Lý Quan Kỳ đang đi nhanh trong một dãy núi lớn.

Trong núi không ngừng vang vọng tiếng thú gầm. Thế giới này tồn tại rất nhiều yêu thú, nếu lúc này gặp phải một con yêu thú cấp một thì còn đỡ, đụng trúng loại cấp hai sẽ rất nguy hiểm.

Yêu thú cấp hai đã tương đương với Trúc Cơ cảnh của tu sĩ nhân loại.

Cũng may lúc này Lý Quan Kỳ đã nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi xa xa, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất tối nay có chỗ dừng chân, nhìn bản đồ trên thẻ ngọc thì ít nhất đến tối mai mới tới được trấn Hưng Vân.

Tấm biển trên ngôi miếu đã sớm mất tăm, nhìn cảnh tượng rách nát ở nơi này thì có lẽ đã hoang phế rất lâu.

Két...

Trong màn đêm im ắng, tiếng thiếu niên đẩy cửa ra có vẻ càng chói tai.

Nhưng Lý Quan Kỳ đã sớm thích ứng với thế giới bóng tối nên cũng không có cảm giác gì nhiều.

Trong viện đầy lá khô và mạng nhện, Lý Quan Kỳ giơ tay lên dùng kiếm hất chúng ra rồi đi vào trong miếu.

Ca ca! Ca ca!

Hắn lạnh nhạt đạp lên lá cây khô héo rồi đi vào.

Trong miếu cũng rất hoang tàn, những bức tượng phật đã đổ nát, mất luôn một nửa người. Nhưng nước sơn vàng trên tượng phật lại bị người ta cạo đi sạch sẽ.

Tuy Lý Quan Kỳ không tin thần phật, nhưng dù gì cũng ở nhờ nên hắn vẫn khom người vái lạy và niệm một tiếng phật hiệu.

Hắn nhặt một ít cành khô xung quanh rồi trở về trong miếu.

Lý Quan Kỳ đốt một đốm lửa trong sân rồi lấy ra chút thịt khô và nước từ trong túi trữ vật.

Sau khi ăn uống no đủ, Lý Quan Kỳ kéo cái bàn đến gần cánh cửa rách nát rồi trực tiếp nằm lên đó ngủ.

Trong ngôi miếu đổ nát im ắng chỉ còn tiếng lách tách của ngọn lửa.

Lý Quan Kỳ vừa nhắm lại thì đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có một luồng gió lạnh đánh úp đến.

Hắn vừa định mở tâm nhãn ra thì phát hiện có làm thế nào mình cũng không nhìn thấy được thế giới bên ngoài!

Điều này làm Lý Quan Kỳ giật bắn, hắn vừa nhắm mắt lại chưa mười hơi thở kia mà.

Đùng!

Tiếng củi cháy vẫn vang rõ bên tai, hắn thử đứng dậy, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhích!!

Mồ hôi lạnh lập tức làm ướt cả tấm lưng, gió lạnh thổi qua khiến hắn không tự chủ được sởn tóc gáy.

"Đây là chuyện gì..."

Lúc này trong lòng hắn không khỏi bối rối.

Bởi vì hắn chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như vậy. Dù hắn dùng sức thế nào thì mí mắt vẫn như bị người ta ấn chặt không thể mở ra.

Rõ ràng hắn rất tỉnh táo, có thể cảm giác được gió lạnh bên cạnh, tiếng lửa cháy bên tai, thậm chí cả mùi khói nhẹ của ngọn lửa. Nhưng toàn thân hắn lại không thể nhúc nhích chút nào cả!

Đột nhiên!!

Phía trước Lý Quan Kỳ vốn đang nằm nghiêng người đột nhiên xuất hiện một nữ nhân áo trắng tóc tai bù xù!!

Nữ nhân đột nhiên hiện thân làm tóc gáy Lý Quan Kỳ dựng đứng lên, giật bắn người, nổi hết da gà!

Chỉ thấy nữ nhân trước mắt đang chậm rãi đến gần Lý Quan Kỳ, cứ như ả đang từ từ thò đầu ra khỏi cái bàn mà hắn đang nằm.

Cảm giác sợ hãi này làm hắn không rét mà run.

Nữ tử kia từ từ đứng lên, bò lên bàn rồi đè lên người hắn!!

Thân thể nữ tử nhẹ như lông hồng, nhưng lại như đè lên tim Lý Quan Kỳ, thậm chí hắn có thể ngửi được cái mùi kỳ quái trên tóc ả ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK