• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử quỳ dưới đất kinh hãi nhìn về phía thiếu niên, giọng nói hết sức kỳ ảo: "Tiên sư... Không... Không phải tiểu nữ tử làm, xin hãy minh xét."

"Ta... Cùng lắm ta chỉ hấp thu một chút dương khí từ đám người dừng chân ở ngôi miếu này để duy trì hồn phách không tiêu tan thôi."

"Ta chưa bao giờ giết người! Xin tiên sư tha cho tiểu nữ tử một lần."

"Hai mươi năm qua ta chưa bao giờ đi ra khỏi ngọn núi này nửa bước!"

Lý Quan Kỳ nhướng mày, hắn phát hiện khi nữ tử nói ra điều này cũng không có dao động cảm xúc gì, không giống làm bộ.

"Dựa vào cái gì ta phải tin hai mươi năm qua ngươi chưa bao giờ đi ra khỏi ngọn núi này?"

Nghe thấy lời này, nữ tử lộ ra vẻ mặt rối rắm, nhưng khi một luồng nguyên khí ẩn chứa lôi đình tràn ra từ dây thừng, ả vẫn do dự nói ra: "Bởi vì... Hài cốt của tiểu nữ tử ở ngay sau núi... Cho nên... Ta không có cách nào đi xa khỏi hài cốt mười dặm, một khi rời đi thì ta... Ta sẽ tan thành mây khói!"

Lý Quan Kỳ do dự một lát rồi nói: "Dẫn ta đi!"

Một lát sau, nữ quỷ kia dẫn Lý Quan Kỳ đi tới phía dưới một cây đại thụ rất lớn.

Ả chỉ chỉ xuống bộ rễ, sau đó Lý Quan Kỳ đào ra một bộ hài cốt được chôn ở dưới đó lên.

Mùi hôi thối đập vào mặt, nhưng thiếu niên lại mặt không đổi sắc, chỉ khẽ nhíu mày nhìn hài cốt phía dưới.

Bộ hài cốt này trông có vẻ là một nữ tử tuổi hơn hai mươi, xem thân hình thì giống nữ tử này y như đúc.

Lý Quan Kỳ thận trọng chôn hài cốt lại lần nữa, xem như xác nhận nữ tử đã nói thật.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói: "Một khi đã như vậy... Ngươi có muốn xuống hoàng tuyền luân hồi không? Ta có thể dẫn đường cho ngươi."

Phương pháp dẫn dắt này là do Lý Nam Đình dạy, đó là thuật pháp trụ cột, chỉ cần biết dẫn dắt linh khí thiên địa là làm được, cũng không phải thuật pháp lợi hại gì.

Trên mặt nữ tử kia lộ ra chút do dự, thấp giọng mà nói: "Tiên sư... Ta có thể nán lại thêm hai ngày mới vào luân hồi không."

Lý Quan Kỳ nhún vai, không biết vì sao nữ tử lại nói như vậy, chỉ nghĩ nàng lưu luyến nhân gian nên cũng không khuyên gì thêm.

Hắn đứng dậy đi về ngôi miếu đổ nát, còn nữ tử kia do bị kinh sợ nên không dám tới gần nơi đó nữa.

Sáng sớm hôm sau, thiếu niên mang đôi mắt quầng thâm vội vàng xuống núi.

Ngay khi Lý Quan Kỳ xuống núi thì không biết khi nào kiếm linh trong cái hộp kiếm đã xuất hiện ở sườn núi, nàng nhìn sâu vào nữ tử hư ảo kia, trong ánh mắt tràn đầy bễ nghễ và khinh thường.

Mà giọng của kiếm linh cũng nhẹ nhàng xuất hiện trong đầu Lý Quan Kỳ.

"Ả ta… Có cái gì đó không đúng."

Thiếu niên nhún vai, ánh mắt không có chút dao động nào.

Kiếm linh nhìn thoáng qua Lý Quan Kỳ, nhất thời cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng nhíu mày lại, không ngờ có ngày mình lại không đoán ra tâm tư của một thiếu niên, hơn nữa Lý Quan Kỳ cũng không có ý giải thích cho kiếm linh.

Kiếm linh hừ lạnh một tiếng rồi trở về cái hộp.

Lý Quan Kỳ mỉm cười, nghĩ thầm kiếm linh này thật là cao ngạo.

Trấn Hưng Vân.

Vừa đi đến cổng trấn Lý Quan Kỳ đã nhìn thấy một đám người ồn ào đang không ngừng đùn đẩy qua lại.

Lý Quan Kỳ nhảy lên chạc cây, ngồi trên đó bắt đầu xem náo nhiệt.

Trong đám người không ít kẻ mặc quần áo rất sặc sỡ, chắc là được nhuộm màu.

Mà giữa họ là một ông lão mặc đạo bào bị bao vây, ông ta đang cầm một thanh kiếm gỗ đào và ôm đầu trốn chạy như chuột.

"Đạo trưởng cái rắm! Ta thấy ngươi là tên lừa đảo muốn lừa tiền!!"

"Đúng thế!! Được cung phụng ăn uống mấy ngày rồi mà không làm chuyện gì đứng đắn cả!"

"Hừ! Theo ta thấy lão chỉ đến lừa tiền, chúng ta nên chờ tiên sư của Đại Hạ kiếm tông đến đi."

Lão đạo lông mi trắng ôm đầu, miệng kêu lên oai oái: "Ta đã nghĩ cách ba ngày, tối hôm qua đáng lẽ ác quỷ sẽ hiện thân, ai biết tại sao nó không xuất hiện! Ai u, đừng đánh mặt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK